Bạn xem hoa này, lạ là khi vừa nở thì cành hoa rủ ra ngoài. Hoa
có một sắc thái riêng, trồng trên giàn. Hoa có đời hoa, màu sắc và gương mặt
của hoa là ‘chánh báo’ và giàn cái kia là ‘y báo’, có thể chỉ là giàn tre, cũng
có khi là giàn sắt, hoặc thơ mộng mà bền là giàn xi măng sơn giả những nhánh
tre, giống y hệt nhánh tre đấy bạn, nếu không chạm vào thấy cái lạnh của xi
măng, khó mà biết!
Trước mặt chúng ta, bên cạnh chúng ta thường có những việc
không vừa ý lắm. Người muốn ở cạnh thì họ ở mãi tận đâu đâu; mình thích trồng
loại hoa này, nhưng người nhà thì cứ gieo hạt giống khác, can gián mãi không
xong, đành im lặng nhìn những đóa hoa đẹp với người kia, mà chẳng thích chút
nào… Nghĩ cho cùng thì có bao nhiêu thứ quanh mình mà mình vừa ý, vì vừa ý
mình, dù chỉ là một cành hoa, một loại cỏ, một tảng đá cũng đã khác ý người
sống gần. Thôi thì ai nhường được thì im lặng nhường cho vui nhà đẹp cửa. Không
đẹp lòng mình nhưng đẹp lòng những người sống gần.
Nói vậy, nhưng cái chướng chướng nhè nhẹ đó, vẫn quanh quẩn
trong tâm! Cho đến khi có một việc bức xúc khác to tát hơn, thì nhân tiện lộ ra
sự không vui lâu nay luôn!
Những gì thay đổi được thì chúng ta đã thay đổi, bạn nhỉ.
Như mua sắm những vật dụng ưng ý, chia tay những gì gây phiền toái cho nhau… Nhưng có những cái nho nhỏ, chúng ta đã cố hết
sức để sửa đổi vẫn chưa được! Và trăm thứ trong cuộc sống hằng ngày từ đường
sá, xe cộ, thực phẩm… muốn tốt hơn, thích nghi hơn, dễ chịu hơn, vẫn không thể
có “hơn” cái đang có được. Muốn cảnh đời đỡ khổ hơn, đỡ gặp ngang trái hơn… vẫn
chưa được.
Ngồi nhìn đóa hoa bên cạnh tảng đá, bất ngờ nghe tiếng: “Tôi
cũng biết bạn không thích tôi ở đây, mình đến làm chi khi người ta không thích,
nhưng ‘ông nghiệp’ của bạn nhất định bắt tôi phải đến, thành thật xin lỗi bạn
nhé. Tôi sẽ rời nơi đây, nếu ông nghiệp của bạn bảo”. Đóa hoa nhỏ nhẹ tiếp lời “tôi
và các bạn quanh đây, toàn bộ những việc bạn không ưa mà vẫn chịu lâu nay, thật
ra chúng tôi đến đây do ông nghiệp của bạn bảo mà thôi, nếu bạn có thể
thương lượng với với chủ nghiệp đó, chúng tôi rời đây ngay”.
Chính mình ư! Mình là chủ nhân của nghiệp ư, thật khó mà tin
mình lại tạo những việc không hay cho mình. Ừ nhỉ, nếu mình thay đổi được hoàn
cảnh sống thì đã thay đổi, nhưng cố sức vẫn không được. Người đã thay đổi được
những gì họ muốn, thì đâu có gì để nói. Khi mình thay đổi theo ý thì đâu bận
tâm, nay chỉ vì vô số những gì không như ý, mới nhìn ra cái trùng trùng duyên
khởi mịt mù này.
Cái mình có thể thay đổi được như nói với nhau những lời nhẹ
hơn, xử sự với nhau thông cảm hơn, hiểu biết hơn thì lại vì một chút giận dỗi
đã làm cho mọi việc khó hòa giải, vô tình tạo thành những tình huống
không vui quanh mình. Những vật vô tình mình không muốn có kia, nay có mặt chỉ để
cho mình thấy, vô tình còn không sửa được thì người quanh mình, nếu chính mình
không thay đổi cách sống, cách xử sự, lời nói cho nhau, thì tảng đá kia sẽ đè
nặng trong tâm.
Có đi đâu cũng đem theo vô số những gì mình đã tạo.
Hoàn cảnh sống chỉ là y báo của một chánh báo do chính mình xây dựng nên.