![]() |
lắng nghe lời biển |
Bạn kể, nhận
điện thoại, nghe xong không vui toàn những tin nặng lòng, đọc tin nhắn, chỉ vài
dòng cũng toàn tin báo giật cả mình. Mở email thì mười cái hết chín cái nghe đủ chuyện rối rắm của người chung quanh. Vậy thế giới này không có
chuyện vui sao?
Có chứ, nhưng
khi vui đâu ai kể, người ta chỉ kể những gì quá nặng lòng, chia bớt gánh nặng
đó để nhẹ lòng. Thì bạn bè nhau, chia dùm một chút sầu khổ của bạn mình mà,
nhìn thế cho nhẹ nhàng.
Bạn mình buồn
thì mình có làm gì được, ngoài lắng nghe để gọi là thông cảm cảnh đời bạn mình
đang gặp phải.
Nhưng tiếc thay
mình lại nghe với tâm bị đồng hóa, nên đùng đùng theo, giận hờn theo, phê phán
theo, cuối cùng chỉ làm nặng thêm, thay vì nhẹ bớt, rồi phải tìm ai đó để chia
bớt! Lại cứ lẩn quẩn cùng nhau, vô lý là thế.
Đôi khi chẳng cần làm gì hết, và hình như đó là điều thường xảy ra cho mọi lời kể, chỉ để nhẹ lòng, và có người đồng ý rằng họ đúng! Sự bác bỏ của bạn chỉ làm việc bùng nổ thêm, sẽ tăng sức phản kháng của người kể, bạn sẽ được nghe những dẫn chứng về lỗi người bên kia nhiều hơn.
Nghe chỉ để thông
cảm, nếu mình không làm gì khác hơn được, thì chỉ nghe, nhưng đừng đồng hóa,
nếu không chúng ta sẽ quyết định theo những gì được nghe, sai lầm từ chỗ đó, và
chính mình là nạn nhân khi vô tình kể lại những bức xúc của người.
Sức thâm trầm
điềm tĩnh sẽ giúp mình nhìn rõ mọi chuyện, hiểu rõ những sôi động trong tâm,
nhìn ra tâm đang bị ảnh hưởng của lời kể, của bài báo, tâm đã bị cuốn trôi theo
nhận định của người.
Chỉ thấy rõ như
vậy, mọi thứ dừng lại, trả lại cho chúng ta sự điềm tĩnh để có thể tự biết nên
làm gì với những điều vừa nghe.
Mọi chuyện chỉ
là lắng nghe được tâm chính mình đang thế nào, chứ không phải tâm người. Vì tâm
người đang sóng gió, đang ảnh hưởng đến tâm bạn.
Đây là chuyện
hằng ngày, và mỗi lúc, bạn có thấy dường như bạn hiểu rõ bạn hơn, khi có những
tác động từ bên ngoài đến.