Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

Một cách tạ ơn


Sáng nay trời nắng đẹp, mang một chút ánh nắng của Tết sắp về. Người phương xa thì nhắn đang tuần lễ Thanksgiving thì phải, gọi là tạ ơn. Hai chữ tạ ơn, khiến nhắc nhớ những gì giúp chúng ta còn có mặt ngày hôm nay trên trái đất đầy biến động này.

Nhìn kỹ thì trong tâm thường là trách móc một ai đó đã gây cho mình khốn khó trong tâm. Khó mà nhận ra sự khốn khó này giúp chúng ta vững mạnh.

Chúng ta đều cần được lắng nghe, nhưng điều khiến mọi sự rắc rối chỉ vì chúng ta mong người lắng nghe chấp nhận ta. Một chút nhỏ này, mà khiến cho biết bao tương giao đổ vỡ, khi thấy người không chịu lắng nghe mình, không chịu hiểu lòng tốt của mình.

Chúng ta luôn cần sự cảm thông, nhưng lại ít khi cảm thông cho người đang chịu lắng nghe mình!

Cuộc sống cạnh nhau không quá phức tạp, nhưng vì tâm chúng ta quá phức tạp bởi sự luôn muốn mình được, mà gây ra cuộc hí trường.

Có lẽ mọi điều trước nhất là lắng nghe chính mình, xem mình cần gì, muốn gì nơi người nơi cảnh. Nhận ra được điều này nơi tâm mình, may ra những người đang liên quan đến mình có nhẹ hơn chút nào chăng, và may ra mối tương giao còn giữ được.

Thật sự có lòng biết ơn các bậc thầy, là hiểu rõ rằng không phải vì níu giữ bậc thầy bên mình mà bình yên, mà chính vì nhờ các bậc thầy, mình hiểu được chính mình có khả năng bình yên, dù cuộc sống đang là thế nào.

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Tâm bão

Tâm bão
Từ đợt bão xuất hiện, ngoài việc ngăn chặn sự tàn phá của cơn bão khi nó đã hình thành, người ta vẫn đang tìm cách khiến cho cơn bão đừng hình thành.

Những vết tích cơn bão đã qua, ngoài sự tàn phá về cơ sở vật chất, đang được giúp đỡ để tái thiết, thì những nỗi đau mất mát khó chữa lành hơn.

Tâm thương tổn là điều khó chữa lành, bởi nó không hình tướng khó có thể định vị nỗi đau.

Cũng như cơn bão hình thành “từ những dạng thời tiết khác nhau”. Câu định nghĩa đơn giản về cách hình thành bão, khiến chúng ta chẳng biết lúc nào thời tiết khởi sự  khác nhau. Lúc nào có sự thay đổi trong tâm người bên kia hay bên này, để thành hình cơn bão cho cả hai!

Như những nhà bác học kia đang hết sức để cứu chữa những cơn bệnh hiểm nghèo, các nhà khoa học kia cũng đang hết sức nghiên cứu để giảm thiểu những thiên tai bất ngờ, chúng ta cũng thế, đang hết sức để khám phá ra cách cứu chữa tâm đang đau khổ kia.

Tâm có thể dừng cơn bão, nếu biết. Một chữ biết này không phải cái biết của toan tính, của biện biệt và có lẽ phải cả đời để tâm mới nhận rõ.

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Thời máy kỹ thuật số


Thời điểm này, người cầm máy chụp hình dễ bấm máy khỏi cần suy nghĩ, cứ bấm cho nhanh, sau đó chọn lại, nên sự ngắm kỹ như máy ảnh chụp bằng phim ngày xưa ít có hơn.

Ảnh hưởng thời đại, tâm chúng ta chụp tất cả những gì qua mắt, qua tai không cần chọn lựa, hình ảnh đưa ra nhanh chóng hơn và cũng nguy hại hơn.  Càng lúc tâm càng chứa nhiều thứ hình ảnh không tốt, do sự trao đổi quá nhanh, nên hình vừa chụp chỉ cần một cú điện thoại, một tin nhắn là những điều không tốt đã cập nhật vào tâm người khác.

Không có thời giờ để chọn lựa những gì vừa lướt qua mắt qua tai, mà máy tâm đã chụp, nên tâm càng lúc càng chứa nhiều những điều vô bổ. Vì không kịp chọn những gì in ra, nên lúc nào cũng gởi cho nhau những điều vô bổ.


Có lẽ cũng cần đôi chút thời giờ trong ngày để delete bớt những gì không tốt, chỉ lưu giữ những gì có ích cho đời. 

Lúc đó trong thẻ nhớ của tâm chỉ còn những điều tốt đẹp, tâm mới in ra qua hành động và lời nói, những hình ảnh đẹp cho đời.  

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Cơn sóng 3G


Nếu bạn đang ở một nơi chốn phải sử dụng 3G nối mạng, tự nhiên mọi thứ như đi vấp một ngạch cửa, và dừng lại một chút hay lâu hơn một chút, cho đến khi chấp nhận được vết đau nơi chân.

Sự tăng giá đột ngột, khiến mọi sự dạo trên mạng chậm hẳn lại, người ta có đắn đo một chút khi bấm vào xem một đoạn video nào đó, cho dù là video cập nhật cơn bão vừa qua.

Nhưng rồi, khi mọi thứ dần được chấp nhận, bạn sẽ lại lướt mạng như xưa, dù khoảng chi dụng có hơi làm bạn suy nghĩ đôi chút. Người ta đắn đo nhiều thứ lúc vừa gặp việc bất ngờ, nhưng sự thích nghi hoàn cảnh của mỗi người rất nhanh!

Hiểu ra điểm này nơi tâm, có thể bình tâm nhanh hơn với cơn sóng gió đang nghiêng ngả trong tâm. Có thể không phải vì chuyện đang phiền phức đó đã qua, nhưng vì đã quen được sự khó chịu đó. Càng sống gần, người ta dễ nhẫn nhịn nhau hơn, vì biết bên kia khó mà thay đổi được gì. Nếu bỏ chạy được thì đã bỏ chạy, nhưng đời sống vốn ràng rịt nhiều thứ, không thể mỗi lúc mỗi cắt đứt. Nên cách tự ổn định phần nào tâm, để có thể sống vui khi hoàn cảnh chưa vui được, là điều chúng ta thường nghĩ tới.


Như bây giờ không thể chấm dứt sự tra tìm trên mạng những tư liệu đang nghiên cứu, nên đành phải quen với những gì buổi đầu cho là bất ngờ khó chịu nổi! Chỉ khác là không phải quen trong chấp nhận mà là quen trong sự hiểu chính tâm mình.

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

Chỉ một mà thôi


Bình hoa đã được chăm chút cẩn thận, nhưng bây giờ gặp phản ứng thờ ơ của những người ở cạnh, ánh mắt mọi người như nói, chẳng có gì đặc biệt. Những vật dụng được người đi mua hết lòng chọn lựa, cũng nhận được thái độ như thế của người nhận.

Muốn mua một vài món quà tặng bạn bè, mua theo sở thích của mình, sự chọn lựa theo ý thích sẽ làm mình vui!
Nhưng món quà tặng kia có được người tặng thích không là việc khác.
Được một niềm vui là lúc chọn quà, còn muốn thêm một niềm vui là người được tặng phải vui với món quà mình tặng thì đôi khi nỗi buồn sẽ đâu đó.

Sự suy nghĩ chọn lựa của mình khó giống ý thích người. Còn nếu chọn theo ý thích người, thì đôi lúc mình đâu thích.
Nên người xưa vẫn nói, lấy ý thiên hạ làm ý mình, thế cũng có nghĩa là chỉ được một.

Những người sống hết lòng thường bị sốc vì những điều hằng ngày như thế, chỉ vì sự hết lòng cho người nhưng theo ý mình. Chỉ khi nào chỉ có mệnh đề trước sự hết lòng cho người và bỏ đi mệnh đề sau theo ý mình, thì may ra lúc đó mới bình tâm trước phản ứng của người mà mình đã hết lòng!


Được quyền sắp đặt, nếu không rõ tâm mình ở điểm này thì thường bực bội khi không được hoan nghênh lắm về những gì mình đã lựa chọn và quyết định… theo ý mình.

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

Áp lực trên thân-tâm


Cơn bão từ biển Đông đi vào, mọi sắp xếp cho ngày mai phải đình lại, mọi toan tính phút chốc tan theo thông báo tin bão.

Cảnh và tâm dường như ít khi có cơ hội yên tĩnh, cả hai tác động lên nhau, lúc thì cảnh bên ngoài rối ren, lúc thì tâm xáo trộn lo lắng, khiến chúng ta thường xuyên bị một áp lực vô hình đè nặng trên tâm làm thân cũng rã rời theo!

Khi nào là gánh nặng? có lẽ lúc chúng ta bị giao cho công  việc không được vừa ý, và công việc không vừa ý, dù việc đó nhẹ tự dưng cũng thành nặng như núi!

Chọn túp lều tranh thay vì ngôi biệt thự, chỉ bởi đó là điều chúng ta chọn!
Việc tay trái vì thế đôi khi thành công hơn việc đang làm. Công việc làm vì ưa thích tự nhiên hóa giải mọi áp lực!

Bạn đi du lịch, nghe thoải mái, nhưng người hướng dẫn kia, cứ nói đi nói lại những điều như thế từ ngày này qua ngày khác, có thể sẽ là áp lực thầm thầm, cho đến ngày bộc phát!

Công việc cần có ngày nghỉ cuối tuần để chúng ta tự do làm những gì mình thích! Đến những nơi tự chọn…  Nhưng khi không được cơ hội như vậy, mọi thứ tăng thêm áp lực. Áp lực thật sự có thể chưa nặng nề lắm, nhưng vì không hóa giải được, nên tăng tốc trên tâm lý, khiến chúng ta khó chịu nổi sức ép của công việc của những mối tương giao không được tốt đẹp…

Biết rằng mọi việc thường bị tâm lý chi phối, mà tâm lý là thuộc về chúng ta, may ra lúc đó có thể tự giảm bớt nhờ sự thư giãn về thân và tâm,  để không bị những tư tưởng làm tăng tốc gánh nặng cho tâm.


Có những điều đơn giản, nhưng nhờ tình cờ nhận ra mới có thể tự giúp lấy mình!

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

Khi chưa muốn dừng

Cứ 15 phút một tiếp bíp báo hiệu máy sẽ bắt đầu đo, đang làm gì cũng phải dừng lại để số đo chính xác. 

Nhưng sau phút đó, mọi toan tính vẫn chưa thay đổi, vẫn tham cầu, giận hờn… và trăm thứ phiền muộn tiếp nối.

Sự bắt buộc dừng khi chưa muốn dừng, luôn là một thông điệp rõ ràng nhất được gởi đến, trước khi có một kết thúc cuối đường.

Có biết bao cảnh dừng đột ngột trước mắt chúng ta kia chứ, nhưng rồi chẳng làm thay đổi suy nghĩ bao nhiêu.  Khi còn có thể - chúng ta thật khó chấp nhận rằng, mọi sự phải dừng lại.

Vậy thì, mọi sự cứ thế mà tiếp nối từ thức đến trong mơ và từ kiếp này qua kiếp khác chăng? Sự dừng lại để trở về nguồn, có là điều chúng ta nghĩ tới chưa nhỉ.



Thái tử Tất-đạt-đa chỉ một lần chứng kiến cảnh sanh già bệnh chết là có thể thấu đáo cuộc đời, tìm ra ánh sáng cho tâm.