![]() |
mây trắng ngang trời, tuyết trắng còn vương trên núi |
Khi cố tình chạy theo một điều gì đó, thì mọi cái trước mắt dù có cũng như không. Điều này thì chúng ta đều biết, nhưng biết chỉ để nói cho nhau nghe khi cần lý giải điều gì đó. Còn trên mỗi bước chân thì dường như điều đơn giản này vẫn như chưa từng nghe, chưa từng biết.
Chúng ta vẫn thường đi tìm một chút tuyết còn vương lại, bạn nhỉ. Khi trời đã qua tháng 5. Biết cái còn vương lại sẽ mất nên chúng ta cố giữ lại, nhưng làm sao giữ lại!
Muốn bình yên, nhưng tâm luôn nắm giữ lại những gì đã tan đã mất. Và luôn hỏi làm sao! thì biết làm sao bạn nhỉ!
Bởi điều có thể làm, chúng ta lại không thể làm ở lúc khi còn nhìn thấy tuyết vương lại chưa tan! Thì bầu trời kia, mọi thứ cũng đang cùng lúc hiện diện kia, có bao giờ trong mắt chúng ta!