Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Sông qua sa mạc


“Con sông dài làm sao, nhưng chẳng bao giờ gặp biển”. Câu văn nghe như một tiếng thở dài của những điều bất khả.
Nhưng có  sông nào không gặp biển! Những áng văn thơ học ngày tuổi nhỏ, đều nói cuộn cuộn sóng về Đông,  nước chảy về đông.
Và câu văn kia, vẫn như một tiếng thở dài.

Khi nhìn con đường trở về của Pháp sư Huyền Trang, qua đỉnh núi cao chập chùng, rồi qua sa mạc cát vàng ngút mắt. Lúc đó mới biết, có những dòng sông không bao giờ tới biển, mà cạn trong lòng sa mạc kia. Thật là bùi ngùi khi đọc đến những dòng sông đổ từ núi cao kia, chảy mải miết nhưng bãi sa mạc kia đã làm khô cạn đi dòng nước.

Rồi sau nữa, mới biết nhờ những dòng nước thấm vào lòng cát kia, nên mới có những ốc đảo bơ vơ giữa sa mạc.

Rồi thì chẳng đâu mất đi đâu.


Niềm tin một lần phát khởi, như nước từ nguồn kia, nếu chẳng may đi qua sa mạc đời, cạn khô đi, không kịp tới biển trong đời này thì cũng là dòng nước chảy ngầm trong lòng đất sâu, cho đến khi gặp duyên!