Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2015

Ai là họa sĩ!



Bạn nhìn đóa hoa vừa vẽ xong kìa. Tác giả đang hăm hở đem ra so với đóa hoa ngoài vườn đã xem mẫu để vẽ!

Có lẽ chúng ta không ngờ mình là một họa sĩ! Và thường cho rằng họa sĩ đại tài! Kể ra cũng khó tin chúng ta nghĩ như vậy.

Khi nghĩ về một người, chúng ta đã phác vẽ chân dung của họ, rồi so với người trước mặt. Nhìn chung, chẳng giống bức họa mình vẽ chút nào! Sự thất vọng, trách móc, buồn phiền. Và thường, có lẽ chúng ta muốn họ phải chỉnh trang thế nào cho giống bức họa mình đã dầy công vẽ bấy lâu nay.

Có bao giờ mình giật mình cho tài nghệ vẽ vời của mình không nhỉ!

Người là người, như chính họ lâu nay, chỉ vì chúng ta không tài khéo nên vẽ chẳng giống.


Sự việc có lẽ chỉ là thế, mà biết bao nước mắt thất vọng về người. Đáng ra nên thất vọng về tài vẽ của mình, sau này có thể cẩn trọng hơn khi tư tưởng vẽ một hình tượng ai đó, có lẽ đỡ khổ hơn, bạn nhỉ.

Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

Đúng thời của nó


Mai nở muộn, mãi đến cuối tháng hai vẫn còn một nụ chờ nở.

Mai nở sớm, một mình riêng lẻ, được ghi hình được nhiều người dừng lại nhìn, khi Tết chưa tới, đã có một nhánh mai nở. Năm nhuận nên mọi thứ đều đổ thừa vào lý do đó.

Hết Tết, mọi thứ trở lại nhịp bình thường, những nhánh mai cũng lui vào chờ Tết năm sau. vậy mà có một đóa mai nở khi lá mai đã xanh khắp cây.

Tôi dừng lại, bấm máy. Có một cái gì đó. Tưởng như trễ tràng khi mùa xuân đã sắp hết, muộn màng cho mọi thứ.  Khi tuổi già đã bắt đầu bước tới, mọi chuyện gần khép lại, con đường trước mặt cũng không còn. 

Đóa mai muộn màng cuối cùng kia, như thắp một niềm vui, cái gì ấp ủ, nuôi dưỡng và hình thành qua năm tháng sẽ trổ, trong lúc bất ngờ nhất. Tưởng như mọi thứ không còn hy vọng, thì đóa hoa kia nở.

Cho là muộn màng với cái nhìn của mọi người, nhưng với riêng nó, nó nở đúng thời của nó.

Bài học của đóa mai nở tưởng như muộn, là thế. Như lời hỏi thăm chúng ta thường mượn một câu thơ của tác giả nào đó đã quên tên, mà nhắn cho nhau: 

Ta muốn hỏi tri âm thời lận đận,
Khóm cúc già bên giậu nở hay chưa.


Tình cờ

IMG_0135 

Tự điển định nghĩa rằng: Không có chủ tâm, do ngẫu nhiên, vô tình gặp hoặc nhận biết được.

Trong đời sống dần dà chúng ta sẽ nhận ra rằng, cái tình cờ đó vẫn ẩn chứa trong đó một sự sắp đặt của nhân quả, từ nhân đến quả có một chữ duyên!

Gieo nhân sở dĩ chưa có quả chỉ vì chưa đủ duyên! Ngay đoạn “duyên” này, có thể thay đổi nhờ một tâm xin lỗi, sám hối.

Chính vậy, “quả” thế nào do chút duyên này mà thay đổi. Hai chữ tình cờ chỉ nói lên duyên đã đủ, để nhân hiển lộ quả

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

Tái ngộ


Nghĩ thật buồn cười, nhà mình tự nhiên không vào được.
Vì sao? Ngẫm nghĩ đôi chuyện.

Mình nương vào ai đó, đến lúc họ không muốn cho mình nương nữa, thì sẽ ra sao? Bối rối trước những liên lạc chỉ nghe tiếng tít tít lạnh lùng!

Hóa ra vui buồn chỉ nhờ nơi người, tưởng rằng chẳng "tốn" chi hết, nhưng tốn rất nhiều niềm tin và hy vọng!

Một bài học sâu sắc. Nhưng rồi khi vào được thì lại quên đi những nhọc nhằn trước đó. Giống hệt khi sắp chết, mọi thứ tưởng như buông bỏ, nhưng khi hồi phục thì tâm lại nắm chật như xưa.

A, công án đơn giản cho đời người là vậy!