Cuối cùng, chẳng lẽ chỉ còn là chịu đựng nhau. Bạn hỏi
thế.
Câu hỏi thật khó có một đáp án gọi là hoàn chỉnh. Bảo
rằng không, thì bạn sẽ nên làm gì để khỏi im lặng. Nếu bảo là đúng thì cuối đường
luôn là ngõ cụt hay sao.
Câu hỏi đó chỉ trong một lúc muộn phiền, nhưng sau
khi mọi chuyện bình ổn lại thì chúng ta quên tìm một giải đáp cho tâm. Cho đến
khi sự việc buồn phiền tái diễn.
Câu trả lời nằm trong khoảnh khắc bạn không buồn phiền,
mọi thứ có lẽ chúng ta tập từ lúc học thi, chứ không phải trong phòng thi. Nếu
bình thường không học thì như các bậc Thầy nhắc rằng: “Đến sông không thuyền”, “khát
nước mới đào giếng”… thì làm sao có thể xoay sở tâm cho kịp.
Những gì chúng ta đã biết, có lẽ cần ít thời giờ để
ý đến, dù bận rộn cách nào. Mỗi ngày nếu không để chút thời giờ biết lại những
vọng động suy nghĩ của mình, thì khó lòng dừng lại khi muộn phiền dấy khởi.