Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Dưới mắt tôi


Một đóa hoa nhìn cũng chẳng gì đặc sắc, đành thế, nhưng nó do tôi đã hết sức để ghi lại, nên dưới mắt tôi nó đẹp.

Mọi chuyện nếu khi đang bàn luận nhớ được rằng "dưới mắt tôi", "trong cái nhìn của tôi" thì có thể sự bàn luận giữ được phạm vi trao đổi và chia sẻ chứ không bùng nổ thành cuộc tranh luận đúng-sai.

Một chút nhỏ thôi, không bình tĩnh được, những lời cho nhau chỉ là gay gắt để bảo vệ "cái nhìn của mình" là đúng! 

Nỗi buồn sẽ là sau đó, bởi đổ vỡ một tương giao đang có lâu nay.

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Sao lại cho phép


Buổi sáng, gỡ tờ lịch. “Không ai có thể làm tổn thương bạn nếu bạn không cho phép”. Roosevelt đã nói thế.

Tôi nhớ các bậc thầy cũng từng nói, “đừng nhận sự lừa của người”, nhưng vì chúng ta nhận, nên mới sầu khổ đến giờ! Để hiểu được, thời gian cũng mất thời khá lâu. Những gì càng đơn giản càng khó tin, nói chi đến làm cho được.

Nhưng thật đáng để chúng ta suy gẫm mỗi lúc khó chịu được một câu nói của ai đó thốt lên bất ngờ, khiến chúng ta choáng váng! Chẳng lẽ mình đã cho phép họ làm thương tổn mình hay sao!


Ngày nào chúng ta nhận rõ được điều đơn giản này, thì còn nói gì đến tha thứ và không tha thứ nữa bạn nhỉ.

Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

Chuyển mùa


Mỗi người với một bận rộn riêng, tất bật một cách lạ kỳ trước mắt người khác.

Và chúng ta thường không hiểu sao người cạnh mình bận rộn đến thế, chẳng một phút rảnh rỗi nhìn thấy nhau. 


Bạn thường hỏi, uống trà với nhiều trà cụ để làm gì ở thế giới bận rộn này.


Chẳng để làm gì hết,chỉ để bạn đủ bình tâm chậm lại, kịp nhìn ra tâm mình. 


Người ta tiếc thời gian nhưng lại phung phí thời cũng một cách lạ kỳ. 


Đến một buổi hẹn đã gấp, rời buổi hẹn còn gấp hơn. 


Việc cứ thế bạn nhỉ... Và mùa hạ đã trôi qua... chuẩn bị đón một mùa thu của đời.


Nhưng trong dòng biến đổi đó, có một điều gì không biến đổi chăng!

Dư âm

Suốt ngày bận rộn, rồi thì suốt đời bận rộn…


Có những ngày nhắc chúng ta dừng lại, tự nghĩ,mình từ đâu tới, rồi đi về đâu mà lao đao thế này!

Hai chữ dư âm, tự nó không tốt không xấu, chỉ hành động của mình cho nó là thế nào, khi chỉ còn là dư âm!

Em nghĩ lại nóng nảy lâu nay của mình, để thực lòng báo  hiếu là sửa đổi cho chính mình tốt hơn, để khi mẹ cha dù ở đâu, cũng nhẹ lòng khi nghĩ đến con mình.


Em cho biết, những ngọn nến của tuần lễ vu lan giúp em hiểu là thế! Đã thắp lên nụ cười của em vắng bóng lâu nay! Có lẽ nơi chốn xa xăm kia, chưa biết là đâu, mẹ chắc chắn sẽ mỉm cười.

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

Vẫn nhớ mỗi ngày


Cũng chỉ là một chữ tình, nhưng tình mẹ thì không đòi chúng ta điều gì cả.

Lời chúc đầu tuần


Ngày đầu tuần, người ta luôn chúc nhau có một tuần vui vẻ.

Vui vẻ, bình an, hạnh phúc... là những từ khó có! 
Điều gì được chúc là điều đó chưa có trong tầm tay, hoặc giả có rồi thì chúc để nhớ giữ cho chắc.

Không hẳn thế, điều chúc chỉ nói lên sự mong muốn cho những người mình quen biết được an ổn, nhưng cách để làm cho người quanh mình an ổn và hạnh phúc, thì mình lại không biết.

Vậy... có lẽ nên tự chúc mình biết cách đem đến bình an vui vẻ, cho những người mình đang gởi lời chúc kia.

Điều đơn giản, mình lại vô tâm không để ý bạn nhỉ! 

Tuần lễ Mừng Vu Lan


Mẹ thì không bao giờ mất!

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Nếu là giấc mộng


Cơn mưa bất ngờ ào ạt đổ xuống... không ai xoay sở gì kịp, những thứ sắp khô trong nắng lại đẫm nước mưa.

Lúa đang phơi đâu thể gom kịp, chỉ một thoáng thôi, mọi thứ như bắt đầu lại.

Một thoáng thôi, mọi thứ như bắt đầu lại!

Mối tương giao đang tốt đẹp, một lời thốt ra bất chợt, và có thể chẳng bắt đầu lại được, bởi câu nói đã được ghi nhận trong tâm, không biết khắc ghi bằng cách nào, thời gian cũng khó xóa mờ. Người ta có thể cho qua, nhưng không quên.

Có lẽ vì vậy có thói quen dừng kịp những nghĩ suy không tốt, mới mong dừng được những lời không hay và mới mong không có hành động hay cử chỉ khiến mọi điều dù có bắt đầu lại từ đầu, cũng không vẹn toàn được như xưa.

Nhưng, mọi thứ có thể cho qua được, nếu nó chỉ là giấc mộng, bạn nhỉ!

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

Nỗi oan có giải


Bước vào thấy chú mèo nhìn tôi một ánh mắt là lạ, à chú đang ăn cái gì nhỉ, nhìn như một chú chim nhỏ bé dưới móng vuốt mèo, thấy tôi bước gần đến chú vụt chạy biến, tha theo món đang ăn.

Có lẽ chú vừa bắt được chú chim nhỏ bé nào đó, bản chất sát sanh nơi một con vật, tôi nghe không vui lắm, nhưng chợt nghĩ đến con người, biết suy nghĩ mà gây đau thương cho nhau gấp vạn vạn lần hơn!

Chuyện nhỏ qua mắt qua tâm, nhưng làm tôi nghĩ lan man nhiều chuyện quanh mình.

Bước ra sân nơi chú vừa gậm nhấm, nhìn kỹ, cái nghĩ là bộ lông còn sót lại, hóa ra chỉ là mảnh lá chuối. Thì ra! chú đã nhảy lên bàn tha một miếng bánh bột lọc, nên thấy tôi bước vào chú mới nhìn vì biết mình vừa tha trộm!

Lòng chùng xuống bâng khuâng hơn! Nếu không có mảnh lá chuối kia, liệu nỗi oan của chú có thể giải được không nhỉ.

Hóa ra cuộc đời biết bao nỗi oan đành mang xuống tuyền đài nếu không tình cờ có một điều minh chứng sự vô tội kia.


Bạn, có phải chúng ta luôn cẩn trọng khi buộc tội một ai chăng, dù những việc chính mình chứng kiến. Cái định kiến của chúng ta là một nhân chứng lệch lạc sai lầm nhất, biến những gì đang thấy đang nghe, ra một bức hình khác hẳn với thực tế! 

Có bao giờ ta nghĩ lại chưa, bạn nhỉ!

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Mỏng manh lá lúa


Một thoáng, trăng đã bắt đầu được gọi là trăng non.

Mọi sự bắt đầu như thế, mỏng manh như lá lúa, mờ nhạt không đáng để quan tâm.

Nhưng nếu không kịp để ý, thì ngày qua ngày mọi thứ hiển hiện rõ ràng hơn.

Nếu là sức tỉnh bắt đầu tuy mờ nhạt, nhưng sự hiển hiện mỗi ngày một rõ sẽ giúp chúng ta, nhưng nếu là sức mê thì khá phiền phức bạn nhỉ.


Mỗi đầu tháng, là dịp nhắc lại khi nhìn ánh trăng non mờ nhạt nơi góc trời kia.

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Khi trời chưa nắng


Mỗi ngày, sáng lên chiều xuống. Cái để lại ấn tượng sâu đậm trong tâm thường là cách đối xử với nhau.

Người ta có thể kể lại nỗi đau của thiên tai, dù đau thương nhưng ấn tượng vẫn là cách đối xử với nhau.
Con người vẫn là tác nhân gây cho nhau những buồn vui nhiều nhất. Những gương kim cổ nhắc rất nhiều mẩu chuyện về xử thế… Và chúng ta cũng đều biết nên như thế.

Nhưng điều gì khiến chúng ta luôn làm khổ nhau bạn nhỉ. Những người càng gần nhau càng làm cho nhau khổ hơn. Nếu bảo rằng trên đời có nhiều điều gì vô lý thì điều này chắc phải đứng đầu trong những điều vô lý đó.

Cùng một ngôn ngữ nhưng cần có người thông ngôn mới nghe được, khi thì lời người đối diện nói, chúng ta chẳng hiểu ra sao cả!

Có lẽ chúng ta cần có thói quen ngừng lại một chút, vì tâm nhanh phản ứng theo người, nên mãi mãi chúng ta khó mà bình tâm cho được. Cảnh đời chúng ta đang gặp chưa đến nỗi khốn đốn lắm, nhưng chúng ta vẫn cảm thấy chịu không nổi! Chưa bão tố mà đã ngả nghiêng thì khi giông bão đến biết trú ẩn tâm vào đâu!

Ngẫm đi nghĩ lại, nếu không băn khoăn về những gì đang gây cho tâm động, thì cách chữa trị chưa được nghĩ đến.

Sáng nay trời âm u, nhưng có chút ánh trời pha lẫn, khiến màu mây kia có những khoảng sáng, như tâm khi tăm tối, có chút ánh sáng tỉnh thức giúp chúng ta nghe một ngày mới vui tươi hơn. Một chút vui tươi phấn chấn, có thể thay đổi vận mạng một ngày!

Rồi một ngày nắng ấm.