Soạn tủ thuốc, nếu thuốc gần hết hạn sử dụng, sẽ có chút ngần ngừ,
nên đưa cho ai cần không? Mà biết ai đang cần những thuốc này để đưa. Nếu thuốc
đã hết hạn, quá hạn sử dụng, thì tiếc những lọ thuốc chỉ mới dùng phân nửa. Những
viên còn lại phải bỏ đi!
Có thể có một góc nhìn nhẹ nhàng hơn chăng, thay vì sự tiếc
nuối những gì phải đem bỏ đi. May mắn cơn bệnh không quá hoành hoành để chúng
ta phải uống hết lọ thuốc đó, cơn bệnh đã giảm liều thuốc cũng giảm nên thuốc sử dụng
không hết. Đưa vào người dù là thuốc bổ vẫn có những điều không lường nói gì đến
những thuốc trị bệnh, nhất là những loại đặc trị có rất nhiều ‘tác dụng không
mong muốn’.
Những cơn đau như nhức đầu chẳng hạn đã không liên tục nên
thuốc không cần uống mỗi ngày. Và bây giờ cầm lọ thuốc còn nửa lọ… tiếc điều gì,
tiếc mình không uống hết sao! Tiếc mình không bệnh sao?
Đôi lúc có những điều bỏ đi không phải là phung phí, mà là một
lời chúc mừng cho chủ nhân của nó đã sớm bình phục, hơn là tiếc rằng sao không
đưa những viên thuốc vào người đến hết lọ!