Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

Đi mãi chưa cùng


Đi xa, học nhiều điều từ cảnh nhắc tâm. Cảnh thay đổi, những điều chưa quen sẽ gây ra đôi chút khó khăn, về suy nghĩ lẫn ngôn ngữ, nếp sống…

Thế giới ngày nay chỉ trong chớp mắt là có thể bàn tán với nhau về tin mới nhất. Nhưng một chút phiền bực trong tâm lại không thông qua được.

Không biết được những tin tức đang dấy khởi trong tâm, nên cuộc sống vẫn trôi qua trong những điều riêng chưa giải quyết, chưa biết cách giải quyết sao cho ổn thỏa.

Đường cao tốc đã giúp con đường ngắn hơn, nên có thời gian nhiều hơn để đi xa hơn. Nhưng mảnh tâm nhỏ bé kia, đi mãi vẫn chưa cùng.

Tòa cao ốc, có thể xây dựng trong vài năm, nhưng để xây dựng một bản tâm trong sáng nhẹ nhàng thì chừng ấy năm vẫn chưa thấy chút gì thay đổi.

Ngừơi ta liên lạc với cả thế giới, nhưng với người sống cạnh đây, chẳng biết có thiết bị nào giúp liên lạc được.


Bạn vừa tắt điện thoại sau cuộc nói chuyện dài cả giờ, nhìn người bên cạnh, ăn cùng bàn, nhưng khoảng cách dường như còn xa hơn đại dương … 

Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

Nhân ngày vui

Có một cánh chim bay ngang, mặt trời vừa ra khỏi đám mây mù

Ngày 8-3 hoa hồng có lẽ tìm không ra, tặng nhau một nụ cười thay đóa hoa vừa hàm tiếu. Có một ngày nhắc mọi người nhớ nhau thật hay.

Năm nay 8-3 lại nhằm vào mùng tám tháng hai âl., ngày thái tử Tất-đạt-đa vượt thành xuất gia. Thỉnh thoảng có một trùng hợp như thế.

Vượt thành, vượt bức tường thành nào cũng cần nghị lực và sự kiên quyết. Chúng ta luôn gặp những bức tường thành chắn giữa mối tương giao. Năm tháng đi qua, bức tường càng lúc càng cao, bức tường của giận hờn, của tự ái, của ân nghĩa…

Vượt qua bức tường thành giam giữ chúng ta lâu nay, mới mong ra khỏi nhà, có nhiều ngôi nhà giam giữ chúng ta, nhưng giam giữ tâm thì nhà phiền não do cố chấp có vẻ chắc chắn nhất.

Nhân ngày đặc biệt này, chúng ta tặng nhau một niềm tin vượt thoát những bức tường thành cố chấp mà lâu nay giam giữ tâm mình, khiến muốn tặng nhau một nụ cười cũng đã là khó.


Vậy thì tặng nhau một nụ cười hòa giải vậy! Vượt thành ra khỏi nhà phiền não!

Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Qua màn sương dầy


Núi cao, buổi sáng sương mù, hình như kết nối 3G không đi qua nổi đám sương mù dầy đặc kia. Tín hiệu vẫn đang có, nhưng ...


Những ngọn đèn bình thường sáng tỏ trong tầm mắt, bây giờ đã biến mất trong sương dầy. Ngọn đèn còn thắp sáng không nhỉ. Ngọn đèn còn đó - người đứng cạnh nói- ngọn đèn vẫn sáng, nhưng sương mù trắng xóa nên không nhận ra đó thôi.

Nói gì thì nói, trước mắt vẫn một màn sương trắng, hay là màn mê muội vô minh của mình đây! Làm sao có thể tin!

Dần dà sương mỏng bớt, thấp thoáng lờ mờ chút ánh sáng không rõ nét, nhưng quả là giúp cho niềm tin vững vàng hơn.

Niềm tin chỉ được xác quyết nơi chính chúng ta, khi chính mình nhận ra được qua những lớp mê mờ trùng trùng vẫn là một bản tâm vốn trong sáng yên bình.


Cho dù chỉ là một thoáng, nhưng một thoáng đó giúp sức cho bước đi bởi con đường dài còn đang trước mặt, với những thói quen quá lâu cần gạn lọc, không thể sạch trong một sáng một chiều.