Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Tâm bận rộn

Hoa vàng nơi thác Pongour

Khi chúng ta đang bận rộn vì một công trình cần hoàn tất, mọi suy nghĩ tập trung vào đó, cả ngày theo suy nghĩ sắp đặt, nếu có chút gì không ổn đêm về suy nghĩ tiếp, mang cả vào giấc mơ.

Và công trình này vừa dứt bạn sẽ có một công trình kế tiếp. Tâm trí ít có dịp nghỉ ngơi. Không rảnh rang để hiểu chính mình thế nào bởi cảnh chung quanh đã vây kín. Tuy có nhiều thứ để thư giãn, nhưng chỉ để đầu óc bận vào việc khác để khỏi nặng nề những gì đang chưa giải quyết xong.

Có lẽ vì vậy, chúng ta càng lúc càng xa lạ chính mình! 

Buổi sáng thả bộ vào thác, nhìn hoa vàng và bóng hoa hắt lên đất. Tâm cần đôi chút nghỉ ngơi để có thể tươi mới hơn và nhìn cuộc sống nhẹ nhàng hơn, bạn nhỉ.




Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Như tự bao giờ

Trời khuya Trăng qua kẽ lá
Đêm rằm chờ trăng mãi không được. Trời không mưa, nhưng mây đen dầy quá.
Khuya trăng thấp thoáng qua dãy tre xanh. Thời buổi này còn thấy ánh trăng qua kẽ lá xanh cũng là hi hữu.

Cảnh đẹp bây giờ khó ghi hình được bởi những đường điện cao thế đã áng khoảng trời kia. Xe chạy qua, trước tầm mắt là những đường dây điện cao thế và cột điện, à không, không thể gọi là cột được, vì giàn giáo quá vững chắc và to lớn. Tôi nhìn để tìm một khoảng trống, nhưng mãi đến khi mọi thứ đã lui thì vẫn còn đó những đường dây chằng chịt.

Bạn hỏi tôi nghĩ gì, nghĩ gì! 
Nghĩ rằng thời đại tiến bộ, mọi thứ tiện nghi giúp đời sống dễ chịu hơn. Thời buổi này cũng ít ai ra đường đêm trăng hay chiều tà, mải bận rộn với trăm ngàn những giải trí của thời hiện đại, mà gần nhất, như trên chuyến xe này, mỗi người với một điện thoại cầm tay, đang gọi một ai đó hay đang chơi một game nào đó.

Trong bối cảnh như vậy, liệu có thể bình an chăng. ai cũng thường nói: Có thể chứ, sự bình an thật sự không từ bên ngoài. Nhưng chỉ là để nói, bản chất phải tự bình an trước rồi ngoại cảnh mới không thể chi phối. Còn ngay bước đầu tâm đang lao xao giữa những cơn sóng dữ mà cứ cho rằng không sao, vẫn có thể thật sự bình an, thì cũng là điều đáng nghĩ lại. Bởi tưởng là vậy nhưng giao động ở tần số cao luôn trong tâm, nghiêng ngả trước mọi cảnh qua mắt qua tai!

Bạn trầm ngâm, im lặng. Vẫn còn đó giữa những giao động là tâm tình muốn vượt thoát.

Lên cao hơn qua khỏi những dòng dây điện chằng chịt kia, bầu trời vẫn thế, như tự bao giờ đến bao giờ. 

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

Trời thu

Ít có mùa trung thu năm nào trời không mưa, Đà Lạt chiều nào cũng mưa, buổi sáng sương giăng khắp. Nếu mặt trời lên bình thường thì có đâu những bức tranh đẹp cho đời. Ánh nắng lên sau đám sương mù, có một nét đẹp riêng.
Sương dầy, nhưng ánh mặt trời đang lên
Có lẽ đó là điều an ủi nhất cho chúng ta khi những ngày sương giăng khắp. 
Tuy vẫn chưa sáng lắm, nhưng hấy rõ sự tan dần của sương và mây!
“Đời đá vàng”, có một nhạc sĩ chọn tên như thế cho ca khúc của ông. Đá hay vàng, ngọc hay đá chỉ là do chính mình thể hiện. Chỉ là mình có nhận ra ngọc trong đá hay không mà thôi.

Cái bước ngoặt để nhận ra giá trị thật của mỗi người, thời điểm có sai khác nhưng phút bất chợt thì như nhau.

Người xưa thường hỏi ánh trăng ngàn năm xưa và bây giờ có khác, câu hỏi nhỏ bâng khuâng cho đời hay cho chính mình, bạn nhỉ!

Và mùa trăng thu một lần nữa đến với đời, nhắc rằng đã có một ngày năm xưa.

Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Từ nét cọ nào


Soạn lại tủ sách, có lẽ chúng ta thường làm thế khi thấy tủ sách khá mất trật tự, nếu không phải là một tủ kính thì bụi đóng hơi nhiều. Giữa lòng thành phố có mật độ bụi thật đáng kể thì mọi thứ chỉ một ngày qua đã phủ một lớp bụi mờ.

Nhà cửa kính, có máy điều hòa có lẽ nghe dễ chịu hơn, nhưng không ai ở mãi trong nhà được, bước ra khỏi cửa càng dễ nhiễm bụi hồng!

Bạn khó mà nhận ra người quen nơi thành phố này, tất cả đều kính râm, khẩu trang, mũ bảo hộ. Không còn dáng tóc bay trong gió nữa!


Có lẽ lúc nào cũng là một buổi dạ vũ hóa trang, chẳng ai nhận ra ai, khi rời nơi làm việc.


Tôi cố gắng nhận ra bạn giữa chốn đông người đó, nhưng điều gì giúp chúng ta nhận ra nhau, khi tình cờ đi ngang nhau?


Đôi khi đi ngang ai đó, Bạn ngần ngừ đôi chút, rồi dừng lại, đủ kịp để có chút thời gian biết đó là người quen. Nhưng không! Bạn sẽ đi qua qua luôn nếu định nghiệp không có một tiếng nhạc nhắc đúng giờ hẹn.


Cái tình cờ kia, ắt hẳn cũng nằm trong một trùng trùng duyên khởi nào đó. Vậy chúng ta là gì? Là tất cả, từ một ý niệm khởi lên là một nét cọ trên bức tranh đời mình.