Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

Chuyện lạ!


Kể ra là chuyện lạ, chẳng hạn xin Mẹ đi chơi, mẹ cho đi. Vậy ai nên cảm ơn ai nhỉ. Đáp án sẽ là mình cảm ơn Mẹ.
Nhưng hình như mình bắt Mẹ cảm ơn mình, vì mình đã đi chơi! Híc!

Khi sống hết lòng, làm việc không tính kể, không biết rằng trong thâm tâm vẫn đang ghi công. Nên khi bị phản ứng, hoặc ai đó quên công chúng ta đi, tâm sẽ bắt đầu phản kháng!

Chuyện nghe thì bình thường, nhưng có một điểm lạ là, chúng ta không để ý rằng, khi mình muốn sống hết lòng cho công việc nơi chốn chúng ta sống, cho người chúng ta muốn hết lòng… thì ít nhất nơi chốn đó “cho phép”, người đó "cho phép". Chúng ta được làm theo ý thích của mình! Nhưng chưa bao giờ cảm ơn nơi chốn hoặc ai đó chấp nhận cho chúng ta sống hết lòng!

Mà dường như chúng ta cần người đó, nơi chốn đó “cảm ơn” sự hết lòng của mình. Không được biết đến, không được đền đáp sẽ thấy tâm kể công nổi lên.

Mình thật sự giật mình, khi nhìn ra chuyện lạ này! Hóa ra mình chưa hề biết ơn người để mình được sống hết lòng, đóng góp hết lòng! Mà chỉ đòi người biết ơn mình, ghi ơn mình.

Không biết bạn đồng ý chuyện này là lạ này chăng!


Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Tĩnh vật

tranh tĩnh vật
Hồ Phan Hà 5 – 2014

Những thước phim ngày xưa khi đang chiếu bị hỏng, sẽ thấy từng tấm hình không cử động, từ từ đi qua màn hình, lúc đó mới biết vì hình chiếu liên tục nên thấy mọi vật cử động.
  
Ngay trong khoảnh khắc, mọi sự vật đều bất động!

Nếu một lần có dịp đọc Trung Quán Luận có thể nghĩ đến diễn giải tranh tĩnh vật.


Mọi thứ chỉ là một bức tranh tĩnh vật, ngay sát na đó.
 ----
Ghi chú: Người ta định nghĩa thế này: Tranh tĩnh vật là dòng tranh vẽ về các đồ vật nói chung. Không có sự cử động! Nó không thể tự dời chỗ! Và hoa được sắp vào loại tĩnh vật, gió thổi hoa lay, chứ tự nó không di chuyển được.