Kể ra là chuyện lạ, chẳng hạn xin Mẹ đi chơi, mẹ cho đi. Vậy
ai nên cảm ơn ai nhỉ. Đáp án sẽ là mình cảm ơn Mẹ.
Nhưng hình như mình bắt Mẹ cảm ơn mình, vì mình đã đi chơi!
Híc!
Khi sống hết lòng, làm việc không tính kể, không biết rằng
trong thâm tâm vẫn đang ghi công. Nên khi bị phản ứng, hoặc ai đó quên công chúng
ta đi, tâm sẽ bắt đầu phản kháng!
Chuyện nghe thì bình thường, nhưng có một điểm lạ là, chúng
ta không để ý rằng, khi mình muốn sống hết lòng cho công việc nơi chốn chúng ta
sống, cho người chúng ta muốn hết lòng… thì ít nhất nơi chốn đó “cho phép”, người đó "cho phép".
Chúng ta được làm theo ý thích của mình! Nhưng chưa bao giờ cảm ơn nơi chốn hoặc
ai đó chấp nhận cho chúng ta sống hết lòng!
Mà dường như chúng ta cần người đó, nơi chốn đó “cảm ơn” sự
hết lòng của mình. Không được biết đến, không được đền đáp sẽ thấy tâm kể công
nổi lên.
Mình thật sự giật mình, khi nhìn ra chuyện lạ này! Hóa ra
mình chưa hề biết ơn người để mình được sống hết lòng, đóng góp hết lòng! Mà chỉ
đòi người biết ơn mình, ghi ơn mình.
Không biết bạn đồng ý chuyện này là lạ này chăng!