Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Ngày cuối năm 2014


Ngày cuối của năm 2014. 

Cái quan trọng của bên Tây khác bên Đông. Người thì bảo: Tết Tây mà, có gì quan trọng. Thì bên kia nửa vòng trái đất cũng có người bảo: Tết ta là gì mà họ tổ chức linh đình thế nhỉ!

Nhưng cái giống nhau là dù Đông hay Tây thì biểu hiện này là  đánh dấu ngày trái đất của chúng ta đi quanh mặt trời một vòng, mà ta không hề hay biết. Cho đến khi chạm đến tờ lịch cuối cùng. 

Mãi theo cái đổi thay xoay vần, rồi tâm tư cũng đổi thay xoay vần, ngày theo ánh mặt trời mọc rồi lặn, đêm theo ánh trăng khuyết rồi tròn...

Thời gian cứ đi một vòng, đi một vòng... 

Tóc xanh rồi bạc, giât mình nhớ lời Đức Phật hỏi vua Ba Tư Nặc về cái thấy không già theo năm tháng.

Có những lời nghe qua rồi quên, nếu không có những ngày nhắc nhớ như hôm nay, thì đến đêm ba mươi của đời cũng chưa có dịp để biết.


Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

Từ một bức tranh


Hôm nay kỷ niệm 148 năm ngày sinh của họa sĩ Wassily Kandinsky. Nếu không có bức tranh trừu tượng gây sự chú ý, thì có lẽ không có dịp biết những bức tranh lạ.


Ở mọi miền trên thế giới, đâu đó vẫn có những con người để lại một điều gì đó trong lòng người của từng thế hệ. Sự chọn lựa khác nhau nhưng đáp ứng với tám muôn bốn ngàn sự chọn lựa của mọi người.

Bức tranh nói gì, nhưng rõ ràng tương ứng với một người mê toán! Như một đường dẫn vào gian trong của họa sĩ. 


Bước vào, nhưng tranh khó hiểu quá. Đi tiếp, đi tiếp qua rừng tranh trừu tượng, tình cờ bắt gặp một cánh rừng, một góc phố.


Cũng thế, như tâm tư của chúng ta, nhiều góc tâm. Và trong rừng tư tưởng, chúng ta gặp nhau, tâm tâm ý ý gọi là tri âm. 

Thoảng hoặc, có khoảng trời không. 

Gặp nhau nơi đó, mới tình cờ biết rằng trong khoảng trời bao la như trống không lại chứa tất cả. Tuy có tất cả như vẫn là khoảng trời không rỗng rang.


Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014

Tháng mười hai


Lẩm rẩm gần hết năm 2014, cuộc sống lúc nào mà chẳng có một điều gì đó bận rộn nơi tâm.
Nhẹ thì thoáng qua rồi mất dấu. Nặng thì dùng dằng đôi ngày, rồi cũng qua.

Ngày tháng như phim chiếu trên màn ảnh. Trôi qua trôi cho đến khi chữ HẾT xuất hiện. 

Bạn hỏi đọc sách nghe nói đi đường chim, là sao?

Phương tiện đi trên mặt đất này thì nhiều. Người xưa cũng nhìn cánh chim bay không chạm trên đất mà nghĩ ra cách chế tạo chiếc máy bay.

Những gì nhìn thấy bằng mắt, có thể sửa chữa tiến bộ nhanh. Nhưng rồi ở thế kỷ này, cái không nhìn thấy bằng mắt còn nhanh hơn như truyền thông. Bây giờ thì tiến xa hơn, không thấy dây nối nhưng vẫn a lô được, vẫn điều khiển được, với một cái đưa tay, y như thần thông.

Có một chút khác biệt để có thể nhận ra,  những cái gọi là tiến bộ đều có trong suy nghĩ, giao động của tư tưởng mà vẽ nên. Cho đến khi chữ HẾT chấm dứt tư tưởng đó.

Nhưng cái nền để những đợt sóng tâm dấy khởi, thì sao?