Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2016

Mua hay tặng


Cuối năm mua quà, gói quà, tặng quà, nhận quà… nhịp bình thường của những ngày cuối năm.

“Tôi không mua phiền não!”
Ngẫm nghĩ, đúng vậy, nếu phiền não bực bội mà chọn mua, thì ai mà mua. Nhưng đôi khi mất bình tĩnh lại mua "phiền não" về, cái giá trả cho sự dại dột này là mất rất nhiều ngày tâm luôn buồn bực. Cho đến khi trả đủ giá tiền thì cơn buồn bực phiền muộn dịu xuống!

Nghĩ kỹ, đôi khi không mua, nhưng người khác tặng mình. À! Quà tặng mà không nhận cũng tiếc, nên về nhà thỉnh thoảng nghĩ vẩn vơ đến món quà tặng đó.

Bạn bảo, không nhận thì thôi chứ! Nhưng tâm tình không đơn giản như khi suy nghĩ và quyết định. Chẳng hạn món quà đắt giá được tặng, không nhận cũng hơi tiếc chứ. Nếu ai nói câu quá nặng (đắt giá đấy) thì tuy bỏ qua, nghĩ là không đem vào tâm, nhưng sau đó chợt nghĩ đến vẫn bực tức. Dù sao cũng nhẹ hơn người nhận cất kỹ vào tâm, sẽ đau buồn lâu hơn!


Hiểu ra vậy, cũng biết cách dàn xếp tâm cho bớt buồn bực. Không biết thì phiền não cứ dằng dai mãi về những điều, đôi khi không đáng để cất giữ lâu vậy.

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2016

Xóa hay lưu lại


Gần Tết, đang mở hộp thư, hóa ra thư nhận được từ 2013 đến giờ còn đó.  Định delete hết. Nhưng thấy chính mình ngần ngừ khi chọn delete, rồi di chuyển chuột sang biểu tượng move, tạo một folder khác, nhiều folder khác để giữ lại những gì khi tâm vẫn còn chần chừ chưa muốn xóa hẳn.

Xem lại hộp thư thấy trống rỗng, sau hơn hai tiếng đồng hồ dọn dẹp. Mọi thứ nghĩ là sạch trơn, trống rỗng rồi, nhưng nhìn sang bên tay trái, thấy cột Folder xuất hiện nhiều folder lạ hơn.

Trên bề mặt mọi thứ dường như cho qua rồi. Nhưng vô tình hay hữu ý chi đó, đã lưu giữ nơi ẩn khuất rồi. Chỉ hiển thị khi ai đó được xem những folder cất giữ.

Điều đó chỉ rõ vì sao chúng ta thường định kiến về con người và sự việc, bởi những gì đã nghĩ và phê phán đã được lưu giữ ẩn khuất. Vì tồn đọng trong tâm, nên dù mười hay hai mươi năm sau vẫn còn có thể lục lại trong ký ức một điều, mà chúng ta thường nói "tưởng rằng đã quên".

Biết được điều này, mới hiểu vì sao chúng ta khó mà xóa bỏ định kiến về ai đó, thì mong gì ai đó xóa bỏ định kiến về chúng ta. Dù năm tháng đã đi qua, và chính mình tự nghĩ rằng mình có thay đổi, nhưng người bên cạnh khó chấp nhận, bởi những gì đã lưu trữ kỹ, luôn hiển hiện trên gương mặt người trước mặt.

Xóa bỏ hay lưu giữ là quyền của chính mình, khi mở hộp thư đã nhận trong năm qua. Những buồn vui trong năm, ngay lúc này nên làm gì nhỉ!

Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2016

Xa hay gần

Quà tặng là một ống nhòm, rất mốt.


Tầm nhìn gần nhất 15m. 
Và thât là tuyệt vời, cao tầng xa tít kia, một thoáng ngay tầm tay với. Và mộng ước qua ống nhòm này như ở trong tầm tay. Nhìn bờ biển xa mù khơi kia, mà chừng như đang đứng trong biển khơi nhấp nhô sóng. Cánh đồng bát ngát xanh tắp kia đang ngay chân mình. 

Nhìn mặt này, tuy xa mà gần

Quay lại nhìn người đứng gần, chẳng thấy gì hết.

Xoay lại đầu kia nhìn. Lạ thật người đang ngồi cạnh đây, thấy rõ, nhưng khoảng cách xa tít, tưởng chừng như với cũng không đến. 

Xa thật xa, hình dáng nhỏ bé, cách nhau một khoảng cách không ngờ! Một khoảng cách rất xa.

nhìn mặt này, người gần mà xa
Đặt ống nhòm xuống. Người bên cạnh đang nhìn mỉm cười, còn những cái đang tưởng trong tầm tay bỗng không còn nhìn rõ.

Có lẽ chúng ta đang nhìn mọi thứ qua một ống nhòm vô hình, nên những người đang ở cạnh thật xa và những cái ngoài tầm với kia hiển hiện trong tâm rõ mồn một. 

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016