Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

Bực bội dễ lây

Mặt trời lên cao chụp được nhờ mây che bớt ánh sáng (22 nov 2012)

Đặt điện thoại xuống, nghe tâm còn lùng bùng theo lời chị kể. Mọi việc khó có thể chấp nhận, chị quá bực nên sức bực bội truyền qua tôi.

Tôi ra bãi khi mặt trời đã lên cao. Chân dẫm trên cát, để lại những vết chân, như sự không vui của chị còn in dấu trong tôi.

Cuộc sống vốn bị ảnh hưởng người thân gần, nên sự việc khó mà trung thực, chúng ta bị dẫn theo lời nói. Một người quen với nhìn tâm mình, sẽ nhanh chóng phát hiện, tâm đang bị ảnh hưởng. Nếu không, sẽ đem sự phán đoán của người làm sự phán đoán của mình. Sự việc thành một chiều, và mọi oan ức khó tỏ bày bắt đầu từ đó.

Chị bảo “Thượng đế” quá cao nên không nhìn thấu những rối ren của thần dân. Ai là người tấu trình trước thì thượng đế nghe theo lời đó. Sự việc chỉ là thế, khó thanh minh, khó giải bày. Có ai nhận lỗi của mình, và chính người đang buồn bực kia, cũng quy lỗi cho những người bên cạnh.

Mỗi người nhìn ở một góc, chỉ mong người giải quyết sự việc, nhận ra điều này, có thể bình tâm lắng nghe đôi bên. Tôi thấy chính mình cũng khó mà bình tâm nghe lời giải thích của ai đó, vì sự thanh minh luôn dài dòng, quanh quẩn, khiến không ai đủ kiên nhẫn để nghe “bên kia” nói. Nghe một bên có lẽ dễ dàng quyết định hơn. 

Và có lẽ vì thế từ triều đại này qua triều đại kia, sự oan ức cứ thế đem qua đời khác để mong làm sáng tỏ, vì đời này đã không thể minh oan rồi. 

Nếu vị giám đốc kia không nghe người trợ lý, thì nghe ai nhỉ, mình có tin tưởng mới chọn ở gần. Còn người trợ lý kia luôn thấy mình vô tư trong mọi thưa trình, trong tâm họ luôn thấy họ công minh.

Tôi nhớ lúc xưa, đọc từ Đông Châu liệt quốc đến Tam quốc, Hán Sở tranh hùng, thuyết Đường… Đã từng thở dài, ngẫm nghĩ buồn rầu cho tình người và sự tranh giành quyền lực, nhưng rồi có ai giữ được gì, ngoài những nghiệp gây tạo.

Bạn, sự tỉnh giác cho chúng ta một con đường, là hiểu rõ tâm vọng động của mình, chỉ là tâm vọng động. Mọi chấm dứt phải từ mình trước, rồi mới đến người. Mình luôn muốn chen tay vào sửa đổi sự sai lầm của người, mà không nhìn ra sự luôn bị cuốn theo sự nóng nảy bực dọc của người. Mình và người bên cạnh chính là vị vua và vị tể tướng, hay mình cũng chính là hình ảnh vị giám đốc luôn nghe lời người trợ lý.

Chính mình chứ không ai khác, đã làm người sống gần nghẹn lời bởi sự xử sự một chiều, sự nghe một chiều và sự quyết định theo những tình cảm riêng tư.

Hoàng hôn trên biển, cũng khó nhận biết là bình minh hay hoàng hôn (22 nov 2012)
Cả ngày nay từ lúc mặt trời từ biển đông đi lên rồi đến khuất ở cuối trời tây! Mọi thứ lên xuống như thế. Lòng cũng dịu lại khi khí lạnh của đêm về, nếu không có thói quen bình tâm nhìn lại, rồi sẽ nóng nảy quyết định theo lời kể trong cơn bức xúc của người.


Cuộc đời nào cũng là một triều đại thu nhỏ, của quyền lực, oan ức. Chỉ có tâm tỉnh giác mới là một góc đời an bình cho mình và người.