Xe lên đường cao tốc, hết khoảng đèn đường, nhìn thấy vệt
sáng dài nơi con đường, soi rõ nền đường.
Nếu xe tắt đèn, con đường sẽ tối đen mù mịt.
Hóa ra con đường sáng, nhờ ánh đèn nơi xe chiếu lên những mảnh
giấy phản chiếu, khiến có cảm tưởng đó là ánh đèn.
Bạn ngồi cạnh bảo, tự nhiên nhắc mình nghĩ lại. Các bậc thầy
thường nói thắp sáng niềm tin, thắp sáng trí tuệ. Con đường lúc nào cũng có
bảng chỉ dẫn rõ ràng, nhưng ánh sáng của mình không có, mọi thứ dường như không
hiện hữu. Nhưng nó vẫn có đó tự bao giờ!
Vì sao những gì mình đọc, những lời nhắc nhở ít tác dụng, vì
ánh sáng nơi mình chưa thắp lên, nhìn đâu cũng là tối tăm mờ mịt, chỉ cần một
ánh đèn nhỏ soi tới, mọi thứ hiển hiện rõ ràng.
Màn đêm đáng sợ kia, chỉ đáng
sợ khi mình chưa biết. Khi niềm tin phát khởi thì ánh sáng nơi mình soi chiếu. Bồ
tát lúc nào cũng chỉ dẫn cho mình biết mình nên đi về hướng nào, chỉ tiếc ánh
sáng nơi chính mình chưa phát khởi, nên bước đi còn va chạm lung tung.