Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

Nhằm khi sương dầy


1- 
Bạn nhắn tin hỏi sao blog có vẻ im lìm, tôi nhìn ra bầu trời, sương dầy, che tầm mắt.
Tin nhắn gởi đi luôn có câu hỏi, "có gởi lại không?", sau khi bấm có, vài lần tin nhắn cũng chưa chịu đi. Đành thôi! Chờ khi có dịp xuống phố tranh thủ nhắn này kia, gọi đi đâu đó.
2-
Sương dầy, đi xe nói chuyện với nhau, một lát nghe giọng đã khàn, biết là nhiễm sương. 
Khẩu trang, kiếng, khăn, mũ bảo hiểm, và không ai nhận ra ai giữa phố thị này.
3-
Tựa như qua một lớp mê mờ. Nhè nhẹ thì khả dĩ còn nhận ra nhau, mê mờ dầy đặc thì giống như mình trang bị quá nhiều thứ trên người, chức tước, địa vị, bằng cấp, tiền bạc... Gặp nhau chẳng nhận ra nhau. Đôi khi chính mình cũng không biết mình là ai.
4- 
Bạn hỏi: Rồi sao? 
Thì đâu có sao, chỉ là khi không biết mình là ai thì  phiền não theo đó vây khốn lấy tâm mình và đời mình.