Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014

Kịp đem theo gì?


Buổi sáng được gọi đi công việc gấp, xe đang chờ.
Gấp đến nỗi không kịp suy nghĩ.

Lên xe, chặp sau mới thấy vì quá gấp và không biết trước nên chưa kịp trở về phòng tắt máy, sao lưu những gì đang làm,  không kịp đem theo những vật dụng đi đường, đơn giản như đồng hồ, sổ tay... hay ít ra một chai nước.

Nhìn qua khung kính, cảnh vật thay đổi theo bóng xe lướt qua. Cảm giác không đem theo được gì, là một cảm giác được ghi nhận rõ trong lúc này. 

Một cảm thức đáng nên nhìn ra khi còn có thể kịp thay đổi trong những ngày kế tiếp. Khi trở về, trong tay vẫn còn tất cả. Có lẽ điều này giải thích vì sao khi ra đi đột ngột, tâm thức vội vàng trở lại cảnh đời nó vừa rời bỏ, để mong làm những gì chưa kịp làm.

Sự tiếc nuối đơn giản sáng nay, chỉ đại diện cho những điều tiếc nuối, chưa kịp làm xong, nếu có chuyến đi bắt buộc bất ngờ.

Có một ánh đèn nhỏ tình cờ soi vào góc ẩn khuất, nhắc rằng, tự nhìn không thấu đáo những điều xem như tầm thường lại là đầu mối của sự quanh quẩn chấp giữ tiếp nối mãi dòng luân hồi.

Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014

Khi người lặng im

Suối giải oan (mùa nắng) trên đường lên núi Yên Tử

Chúng ta thường nói người này sống với mình không thật, người kia thường bề ngoài giả dối… Nhưng có bao giờ nhìn ra những điều chính mình không thật đối với người, dù là ai đó rất thân thiết bên cạnh.

Một nhà thơ từng thốt: Máu chảy trong ta dối gian nhiều hơn chân thật!

Có lẽ hiểu rõ điều này mới đủ bình tâm khi khám phá những gì mà mình cho là người sống không thật, cho là người dối quanh, cho là người luôn biện minh…


Có lẽ tình cờ khám phá chính tâm mình trước, khi đó mới kịp nhìn ra những gì quanh co khuất lấp ẩn giấu trong chính chúng ta, và hiểu rõ vì sao chính mình đành im lặng. 

May ra ngày đó, mới nhẹ lòng khi nhìn những người sống cạnh mình còn vô số điều chỉ lặng im, không bày tỏ.

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

Nước chảy đá...


Nước chảy đá mòn, chúng ta thường nghe như vậy.

Chiều đi vịnh Hạ Long, nhìn quang cảnh, gọi là kỳ quan thế giới thật đúng. Những núi đá chập chùng giữa sóng nước. Những khoảng nước bình lặng, tạo một cảm giác an toàn khi giông bão.

Động không lớn lắm, nhưng có những khoảng trống đủ để nghỉ ngơi giải khát và nghe hòa nhạc. Nhìn trên mặt đất những giọt nước nhỏ xuống từng ngày, thay vì làm mòn đất lại tạo cho đất một mô đất cao hơn. 

Cao mãi cao mãi cho đến khi chạm vào trần, nơi từng giờ từng ngày nhỏ dần một giọt nước.


Thay vì bào mòn đá như sóng biển kia, giọt nước này tạo một lớp đá mới. Chất vôi trong nước kia, tựa như những gì chứa đựng trong tâm mỗi người, nó xây dựng dần lên cảnh quan của người đang chứa nó trong lòng. Tạo ra một cảnh mới cũng chứa đựng những gì mà từng ngày từng giờ nghĩ suy và hành động.

Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014

Bọt sóng


Ca nô rẽ sóng, lướt trên mặt biển. Lướt nhanh, sau lưng bọt sóng trắng xóa. Ngày qua thường là những con sóng chưa tan, giao động vẫn còn đó.
Phóng tầm mắt xa hơn, sóng tan hẳn, trả lại mặt nước yên ắng như chưa từng có những biến động chao lòng.
Thời đại ngày nay tăng tốc, mọi diễn biến quá nhanh như chiếc ca nô đang vùn vụt lướt sóng, đuổi cho kịp chiều sắp tàn. Đợt sóng để lại sau lưng và hai bên càng to, nhưng rồi cũng chìm lặng khi bóng ca nô đã khuất.
Chúng ta những người sống cạnh nhau, chịu ảnh hưởng của nhau, làm giao động tâm nhau, làm phiền lòng nhau, bởi sự quá nhanh quá gấp cho mọi điều đang muốn nắm bắt. Và rồi, mọi thứ cố nắm được cũng tan biến đi.
Mọi thứ tan mất hết, ‘rồi như hoa sóng tan trên đại dương’           .

Nhưng những gì chúng ta nghĩ, chúng ta làm có lẽ vẫn còn tồn đọng lại trong tâm vọng động của nhau, mối tương giao sau đó thế nào là do chính những gì suy nghĩ và hành động hôm nay.