Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014

Kịp đem theo gì?


Buổi sáng được gọi đi công việc gấp, xe đang chờ.
Gấp đến nỗi không kịp suy nghĩ.

Lên xe, chặp sau mới thấy vì quá gấp và không biết trước nên chưa kịp trở về phòng tắt máy, sao lưu những gì đang làm,  không kịp đem theo những vật dụng đi đường, đơn giản như đồng hồ, sổ tay... hay ít ra một chai nước.

Nhìn qua khung kính, cảnh vật thay đổi theo bóng xe lướt qua. Cảm giác không đem theo được gì, là một cảm giác được ghi nhận rõ trong lúc này. 

Một cảm thức đáng nên nhìn ra khi còn có thể kịp thay đổi trong những ngày kế tiếp. Khi trở về, trong tay vẫn còn tất cả. Có lẽ điều này giải thích vì sao khi ra đi đột ngột, tâm thức vội vàng trở lại cảnh đời nó vừa rời bỏ, để mong làm những gì chưa kịp làm.

Sự tiếc nuối đơn giản sáng nay, chỉ đại diện cho những điều tiếc nuối, chưa kịp làm xong, nếu có chuyến đi bắt buộc bất ngờ.

Có một ánh đèn nhỏ tình cờ soi vào góc ẩn khuất, nhắc rằng, tự nhìn không thấu đáo những điều xem như tầm thường lại là đầu mối của sự quanh quẩn chấp giữ tiếp nối mãi dòng luân hồi.