Tôi nhìn trước mặt, thấy có vẻ thoáng, hỏi bạn, có cây nào đốn
bỏ hay sao, thấy có vẻ trống trải.
Bạn nhìn tôi một cách ngạc nhiên, hỏi: Không thấy gì lạ à.
Tôi nhìn kỹ, chẳng thấy
gì khác. Chỉ thấy một bãi cỏ xanh ngát.
Thì ra, đó là ngọn đồi đắp lên lâu nay, bây giờ san bằng, mà
tôi không nhận ra. Sao tôi lại có thể quên rằng nơi mảnh đất đó có một ngọn đồi
đầy cỏ và hoa. Hằng ngày tôi đều đi qua, chỉ đi xa hai tháng về mà đã quên cảnh
cũ.
Chỉ mới đổi cảnh chưa xa, mà đã thế. Nếu đi xa hơn nữa, liệu
còn nhận ra cảnh cũ người xưa hay chăng!
Ngọn đồi đó do chúng tôi đắp lên để tạo cảnh, bây giờ san bằng
cũng để tạo cảnh. Một chút thay đổi trước mắt thôi cũng để nhắc rằng, bây giờ
là do ngày đã qua tạo nên, và mai kia thì do những gì đã nghĩ đã làm hôm nay.
Có những điều rất đơn giản, nhưng để cảm nhận ra được, lại
chẳng thể nhanh như những gì nghe thấy.