Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Dù lỗi trăm phần


Thấy người khác chạy nhanh, quá hơn tốc độ quy định, bác tài cũng cũng chạy theo. Nhưng xe bị giữ lại. Chạy quá quy định thì có gì nói nữa, lỗi trăm phần rồi. Nhưng bác tài còn tức mình hỏi, sao mấy xe kia qua được còn tui bị giữ lại!

Chỉ khi nào mình hiểu được rằng, sự tự bảo vệ mình là cần thiết mới có thể khỏi có những so bì khi phạm lỗi.


"Tại sao người đó làm sai thì được, tui thì không!"


Mình biết mình làm sai, vẫn làm vì thấy người khác cũng làm như vậy. Nếu chúng ta không biết tự giữ mình, tự bảo vệ tâm mình, thì con đường đau khổ cứ mãi bước theo. 


Một đôi điều trông thấy hàng ngày cũng đủ để mình suy gẫm và tự biết cách giữ tâm đi trên đường chánh, để không phải hối tiếc khi sự việc đã rồi. Và nghiệp lực không tốt theo chân mình mãi.

Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Ánh trăng thầm lặng

Trăng vừa chụp sáng nay!

6 giờ sáng, gần cuối tháng, ánh trăng vẫn rõ trên bầu trời sớm, chưa có ánh mặt trời.

Trăng sẽ đi thầm lặng trên bầu trời cao kia dần về tây, trong ánh chói chang của mặt trời. Nhưng trăng vẫn đó .

Bắt đầu sự bận rộn của một ngày mới, tất bật của mọi toan tính. Mọi thứ tạm khuất, cho đến khi mặt trời lặn, đêm ngồi yên tĩnh. Chỉ có bóng đêm, không thấy ánh trăng nữa, có lẽ phải khuya hơn, khi mọi thứ đã ngủ yên, mới nhìn thấy trăng nơi chân trời.

Đều đặn như vậy tháng qua tháng rồi năm qua năm. Chúng ta mau quên làm sao những gì đáng nhớ! Và luôn bị dằn vặt những gì không thể níu giữ! Tâm luôn giao động giữa mọi biến cố, nhưng mình thì cứ tiếp sức cho nó càng giao động thêm.


Ánh trăng vô tình kia, vẫn là một người bạn chân tình, thầm nhắc rằng, có đó một bản tâm bình lặng giữa dòng đời luôn biến động.

Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

Nguyên nhân vô lý


Bây giờ hai người giận nhau, chỉ vì một con vật nhỏ vô tội. Nó không nghĩ nó là nguyên nhân đưa đến sự chia tay của con người!

Chuyện đơn giản, một người thương thú vật, nuôi con này con kia, một người thương “con người” cho rằng nuôi lắm con, làm phiền biết bao nhiêu người phải lo dọn dẹp và chăm sóc.

Con vật cưng kia, leo lên bất cứ nơi nào nó muốn, đâu biết những vết chân và lông để lại là tang chứng nó đã trèo lên nệm kia.

Ai sẽ nhường ai, sau khi cơn giận bùng lên tới cổ.

Chia tay vì con vật ư! Vô lý. Nhưng mỗi ngày phải bực nhau vì những con vật kia, cũng vô lý.

Coi như không thấy, không biết à? Cảnh trước mắt mỗi ngày, sao có thể coi như không được, khi thấy người ta có thể coi trọng một nhánh lan hơn con người đang chăm sóc nhánh lan kia, sự nặng lời chỉ vì nhánh lan gãy, chỉ vì con vật chưa ăn đủ no, chỉ vì vườn hoa không đủ nước…

Và sự coi nhẹ người coi trọng những thứ khác hơn con người đang sống cạnh đây, dần lan rộng thấm vào tâm.
*
Bạn bức xúc, hỏi tôi nên thế nào.

Người kia thì mình không làm gì được rồi, nếu can thiệp được thì đâu có nỗi bực ngấm ngầm hằng ngày. Làm được hay không là ở tâm mình đây. Đã khởi niệm nghĩ này kia, là sai khác rồi, huống ý thích của mỗi người đã là sự nuôi dưỡng rất lâu trong tâm, khó mà bảo ai từ bỏ ý thích của người ấy được.

Nếu bạn không cứu tâm bạn thì sự thương mến sẽ dần nhạt phai, mối tương giao đổ vỡ -nếu không biểu lộ ra ngoài thì cũng ở trong tâm- khi sự tôn trọng nhau giảm, bạn ạ.

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Đường khác ra biển


Ảnh hưởng cơn bão đâu đó, mưa kéo dài bất chợt trong mấy ngày. Nhìn những lúc gió giật từng cơn bất ngờ, đâu biết cơn bão chuyển hướng đổ bộ đi đâu. Rồi cũng bất ngờ trời sáng lên, ánh nắng mặt trời hiếm hoi xuất hiện, nhưng nỗi mừng chưa xong bữa ăn, thì mưa lại đến.

Nhìn bâng quơ ra sân, hạt mưa rơi trên thềm, như lời nhạc “… giọt mưa đã rơi trên thềm nhà…” mưa đã rơi và trôi đi mà người vẫn còn im lặng lắng nghe!
Chuyện đã qua, những lời nói trong lúc giận dỗi hay giận dữ cho nhau, bây giờ còn đó. Nắng lên, trời tạnh, nhưng âm ỉ của con đường lầy lội sau mấy ngày mưa dầm chưa ráo được.

Chỉ là thế mà thôi, sau đó hiểu rằng, chúng ta có thể dừng lại những âm ỉ cay đắng, đừng nuôi cho sống mãi trong lòng. Nó có thể chưa mất dấu, chỉ là đừng làm nó sâu thêm. Tuy là cái bóng, nhưng cái bóng cũng khiến chúng ta giật mình trong đêm tối!

Nói cách gì, em vẫn buồn. Em chờ thời gian để nguôi ngoai, em không tin rằng mình có thể làm mọi chuyện tự nguôi được. Đúng là cũng cần thời gian, nhưng ngắn hơn khi chúng ta chưa biết rõ đường đi của tâm. Nó như một lối mòn, hễ mưa xuống là theo đường mòn chảy, càng lúc càng mở rộng và sâu hơn!

Hãy mở một con đường khác cho nước đi ra biển mà không gây lũ lụt nhận chìm tâm mình. Đó là con đường tỉnh thức về những vọng động của tâm.

Một thói quen tỉnh thức, và đã là thói quen, thì bắt đầu chưa thể quen ngay được.

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

Áp thấp nhiệt đới


Theo định nghĩa của Khí tượng thì khi gió cấp 6-7 tập trung tại vùng biển nhiệt đới áp thấp, tuy chưa gây thành bão, nhưng ảnh hưởng nơi đất liền, có mưa lớn gió giật cũng đủ gây nguy hiểm cho con  đường có nhiều cột điện, chưa kể gây lũ lụt.

Và áp thấp nhiệt đới của cuối tháng 7 đã đến!

Trời chuyển  nghe báo tin bệnh, người quen chịu đựng thì làm thinh chịu những trái gió trở trời, người không quen chịu đựng thì than trời trách đất. Bởi biết trách ai, khi mọi thứ do “thiên tai”. Nếu được dự báo trước, có thể có cách giảm thiệt hại.

Khí tượng trên trái đất cũng giống tâm người thiệt!

Nếu mọi thứ chưa đủ mạnh chỉ là “áp thấp” gây ra ít nhiều buồn phiền và nước mắt thôi. Nếu đủ sức thì thành bão gây thiệt hại nặng nề hơn. Tan tác và chia tay, sau cơn bão dọn dẹp vất vả hơn. Dù được cứu trợ bởi nhiều lời động viên an ủi của mọi người, nhưng thương tổn trong tâm thì khó nguôi.

Và mọi dự báo, dù đã báo trước, chúng ta dường như ít quan tâm, cho đến khi thành hình cơn bão thổi đến. Mà khi đã đến sao tránh cho kịp!

Có thói quen biết những vọng động của tâm, phần nào tránh được những cơn bão lớn cho đời.

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Cơn mưa giữa mùa


Cơn mưa giữa mùa, biết rằng trong mùa mưa, nhưng vẫn cảm giác cơn mưa đột ngột bất ngờ.

Cái cảm giác đột ngột bất ngờ, dù bạn chuẩn bị tâm tư thế nào đi nữa, khi gặp việc vẫn thấy đột ngột.

Một người bạn đau nặng, đến thăm, tâm đã thầm nói lời từ biệt, nhưng khi thấy bạn ấy thở ra không hít vào nữa, cảm giác bất ngờ. Cái tích tắc của mọi việc, chúng ta vẫn nghĩ rằng “đột ngột”, đến nỗi phải thốt lên rằng:
Cuộc chia tay bất ngờ hay báo trước,
cũng lênh đênh đầu sóng chập chùng.

Bạn có để ý cái sát-na giữa có và không? Hay đơn giản nhất là sát-na giữa tỉnh và mê, giữa bình yên và sóng gió. Mọi thứ bất ngờ đến chúng ta khó lường tâm tư thế nào.

Chúng ta muốn lường trước những cảm xúc của mình, nhưng vì sao khi gặp việc vẫn khó lường được phản ứng của chính mình!

Đó chính là bước sai biệt giữa suy nghĩ và cảm xúc. Giữa ý thức và cảm nhận. Chính vậy, sự hiểu trên ý thức không sao chạm được đến bề sâu của cảm nhận.


Sự suy nghĩ dù sâu sắc đến đâu không chạm được đến tận cùng, vì cái vọng động không biết được cái không vọng động, bạn ạ. 

Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

Bóng trăng


Mọi vấn đề, cách giải quyết thích đáng là khi chúng ta qua đó tâm được ổn định.

Có những điều chúng ta biết rất rõ, nhưng chạm việc, không qua được. Nhất là chuyện chạm một gương mặt lạnh lùng khi đến để trao đổi, thì bao nhiêu dự tính thân thiện hòa giải sẽ khó còn, chỉ nghe sự thương tổn.

Sau đó một chặp, nếu ai quen cho qua, sẽ tự tìm cách cho tâm nguội đi cơn nóng ngấm ngầm xói trong tâm.

Mọi việc chưa thật sự ổn định, bên trong vẫn còn chứa những bất bình.  Một lần, hai lần… cho đến lần nào đó mọi sự vỡ tan.

Nhưng thật ra, như ánh trăng vỡ ra trên mặt nước lung linh, khi có một viên sỏi ai ném xuống, một chiếc thuyền nhỏ nhẹ trôi qua cũng làm vỡ ánh trăng trên lòng sông.


Sau khi mọi chuyện qua hết, bóng trăng vẫn sáng như chưa từng có những giao động vừa rồi.

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

Trước mắt

Nhìn bầu trời cao và cây dương trước mặt, chừng như đi qua lùm cây xanh kia, một bước sẽ đến gốc dương.

Nhưng thật ra chỉ nhìn qua khung kiếng trong, mọi cái rõ ràng trước mắt đó, nhưng nếu cửa không mở, thì khó mà đến tận nơi, chỉ có thể nhìn qua khung kiếng mà thôi.



Việc bất trắc xảy ra, thoát qua được, người ta nhận ra sự may mắn mầu nhiệm, nhưng khó nhận ra bài học mong manh.

Một tâm bớt thâu tóm níu chặt, cũng khó mà nhạt ngay.

Một tủ sách để nhắc nhở, bạn có đọc hết vẫn chưa ảnh hưởng lắm, vì sao? Chỉ vì tất cả chỉ nằm trên ý thức, ở trí thông minh, chưa thấm vào bề sâu của vô thức!

Sự thường xuyên ứng dụng vào mỗi chuyện, mới có thể thẩm thấu dần. Hiểu thì nhanh, nhưng ảnh hưởng vào đời sống sự hiểu biết đó là một khoảng cách, bao xa? 

Thật khó xác định! lằn ranh như sợi tơ, nhưng bước lại không qua.

Đôi khi thấy nghe hằng ngày những chuyện như thế của người chung quanh, chỉ một tiếng thở dài, thương xót, thông cảm. Nhưng dù chuyện đó có xảy ra ngay nơi người thân, cũng lại chỉ là đau đớn.

Ánh sáng chiếu rọi vào góc tâm kia, không gì khác ngoài những chuyện mắt thấy tai nghe hằng ngày, nhưng có lẽ phải ai đó gõ vào góc tâm kia, cho chúng ta mở ra, thì mọi chuyện mới sáng tỏ rõ ràng.

Từ bước đó, tâm mới dần thoát khỏi những ràng rịt của mong muốn, mừng vui, khổ sầu…

Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

Đi lối nào


Ra đến bờ sông, nhìn đám lục bình vây kín, không còn lối nào để chiếc ghe nhỏ ra.
Chúng tôi nhìn bờ bên kia, gần thôi, nhưng chẳng thể đi trên đám lục bình vây kín kia, ghe cũng không thể chèo được.

Sau cùng tất cả người trên ghe, người biết chèo thì cầm chèo, người không biết chèo thì dùng những nhánh cây hết sức gạt những đám lục bình giạt ra chừa đủ một dòng nước nhỏ cho ghe đi. 

Những đám lục bình trôi kia, khi đã đan kết vào nhau, không dễ gì giạt ra được.  Bây giờ đứng trước đám lục bình, mới giật mình, có những điều buông trôi, chúng ta xem nhẹ, đến lúc đan kết dầy đặc, thì trong chốc lát khó mà dẹp được.

Đến lúc muốn đi cũng khó mà đi nhanh khi bị vây quanh những thói quen thả trôi!

Có khi quá tải


Nơi khúc quanh, chiếc xe tải chạy bên cạnh, nhìn độ nặng quá tải và độ cao quá giới hạn của thành xe đang nghiêng nghiêng, tưởng như ngã nhào xuống đường. Một thoáng nghe giật mình, bởi nó ngã, mình ở sát ngay cạnh, e cũng không yên!

Qua khỏi cua, tâm nhẹ nhõm, rời bỏ nó phía sau, tôi còn nhìn vào kiếng hậu, bâng quơ đôi chuyện còn vương trong tâm. Cũng tương tự như chiếc xe nguy hiểm kia.




Mọi thứ vừa chừng trong một giới hạn quy định sẽ đem cảm giác an toàn cho người bên cạnh. Chỉ cần một chút mê mờ không rõ tâm, hoặc quá cho rằng ý mình là đúng, cũng có thể vì quá tự tin tài sức của mình, chúng ta sẽ chở trong tâm những ước muốn quá giới hạn, gây sự lo âu sự bất trắc xảy ra, phiền cho chính mình và người.