Ảnh hưởng cơn bão đâu đó, mưa kéo dài bất chợt trong mấy
ngày. Nhìn những lúc gió giật từng cơn bất ngờ, đâu biết cơn bão chuyển hướng
đổ bộ đi đâu. Rồi cũng bất ngờ trời sáng lên, ánh nắng mặt trời hiếm hoi xuất
hiện, nhưng nỗi mừng chưa xong bữa ăn, thì mưa lại đến.
Nhìn bâng quơ ra sân, hạt mưa rơi trên thềm, như lời nhạc “…
giọt mưa đã rơi trên thềm nhà…” mưa
đã rơi và trôi đi mà người vẫn còn im lặng lắng nghe!
Chuyện đã qua, những lời nói trong lúc giận dỗi hay giận dữ
cho nhau, bây giờ còn đó. Nắng lên, trời tạnh, nhưng âm ỉ của con đường lầy lội
sau mấy ngày mưa dầm chưa ráo được.
Chỉ là thế mà thôi, sau đó hiểu rằng, chúng ta có thể dừng
lại những âm ỉ cay đắng, đừng nuôi cho sống mãi trong lòng. Nó có thể chưa mất
dấu, chỉ là đừng làm nó sâu thêm. Tuy là cái bóng, nhưng cái bóng cũng khiến
chúng ta giật mình trong đêm tối!
Nói cách gì, em vẫn buồn. Em chờ thời gian để nguôi ngoai,
em không tin rằng mình có thể làm mọi chuyện tự nguôi được. Đúng là cũng cần thời
gian, nhưng ngắn hơn khi chúng ta chưa biết rõ đường đi của tâm. Nó như một lối
mòn, hễ mưa xuống là theo đường mòn chảy, càng lúc càng mở rộng và sâu hơn!
Hãy mở một con đường khác cho nước đi ra biển mà không gây
lũ lụt nhận chìm tâm mình. Đó là con đường tỉnh thức về những vọng động của
tâm.
Một thói quen tỉnh thức, và đã là thói quen, thì bắt đầu
chưa thể quen ngay được.