Sống gần nhau, nghe ai
nói câu gì xa gần, mình sẽ nghĩ, nói tôi đấy à!
Nhưng khi có một góp ý
xây dựng, thì chúng ta lại nghĩ nói ai kia, chứ mình thì không như thế.
Cũng lạ! Lời trách móc
thì chúng ta quơ về mình, còn lời nhắc nhở thì nói ai kia đó. Nhưng lạ là khi mình suy nghĩ, chứ không lạ theo thói quen hàng ngày của
mình.
Cái nhìn của chúng ta
dưới mắt người khác dường như là sai lầm, bạn để ý điều này được khi thấy cái
nhìn của người khác dưới mắt mình, hình như là sai lầm mê muội!
Chính vậy mình mới
nhọc nhằn đem “hết sức” mà xây dựng cái người mê muội đó! Trong khi chính đương
sự lại thấy có lý trăm phần! Nghe lời đương sự phân bua, bạn càng tức mình hơn!
Đôi khi cả đời như thế
chúng ta vẫn ít khi để ý.
Khi có thói quen quán
sát lại những tư tưởng của mình, sẽ bất ngờ hiểu ra nhiều thứ. Tâm tư tự nhiên
hòa hoãn hơn, đỡ bực dọc hơn. Có lẽ sự quán sát chính là quà tặng của cuộc sống cho chúng
ta đấy bạn ạ, khiến chúng ta hiểu mình hơn, và khi hiểu mình mới mong có chút
gì hiểu người.