Sáng
nay nghe đôi chuyện,
buồn
cười đôi chuyện nghe.
Quẩn
quanh một đời là thế,
Chỉ
theo những vui buồn được mất.
Mà
không biết mình là ai, lại quanh quẩn một đời!
Định
viết về ngày Tết Đoan Ngọ, chưa kịp viết lại nghe đôi chuyện, khiến chệch hướng
viết.
Nhưng
nghĩ lại, viết đôi dòng như chia sẻ cùng bạn.
Truyền
thuyết về ngày này thì nhiều, nhưng tâm trạng Khuất Nguyên dễ tồn tại trong tâm
hơn. Bởi nỗi u uẩn của một đời người, ai mà chẳng có. Nên nghe hai chữ Đoan Ngọ lại nhớ Khuất Nguyên
Nhắc
người xưa, cũng chỉ để nhắc lại đời mình, mỗi người có một dòng sông Mịch La để
gieo vào đó những điều không làm sao khác hơn. Như Khuất Nguyên ngày xưa, biết
làm gì khác hơn với dòng nước bạc.
Những
điều chôn kín trong tâm, nếu không biết cách mở gút đó ra, thì cuộc sống cũng là
một thiên “Ly Tao”, Nhượng Tống dịch là “nỗi sầu ly biệt”.
Bạn,
giữa cuộc đời đầy những nỗi niềm riêng trong tâm như thế, nếu không có ánh sáng
của tỉnh thức, hiểu rõ chính tâm tư vọng động của mình, thì rồi sẽ quanh quẩn
mãi giữa những biến động.
Dòng đã trôi, nước đi biền biệt, nhưng vẫn còn đó những gì đã chất chứa trong tâm.
Một
chút bình tâm để nhìn rõ mọi việc đang qua tâm mình, hãy nói đến tâm trước khi
nói đến cảnh, may ra có chút gì giúp mình chăng!