Nhìn bầu trời cao và cây dương trước mặt, chừng như đi qua
lùm cây xanh kia, một bước sẽ đến gốc dương.
Nhưng thật ra chỉ nhìn qua khung kiếng trong, mọi cái rõ
ràng trước mắt đó, nhưng nếu cửa không mở, thì khó mà đến tận nơi, chỉ có thể
nhìn qua khung kiếng mà thôi.
Việc bất trắc xảy ra, thoát qua được, người ta nhận ra sự
may mắn mầu nhiệm, nhưng khó nhận ra bài học mong manh.
Một tâm bớt thâu tóm níu chặt, cũng khó mà nhạt ngay.
Một tủ sách để nhắc nhở, bạn có đọc hết vẫn chưa ảnh hưởng
lắm, vì sao? Chỉ vì tất cả chỉ nằm trên ý thức, ở trí thông minh, chưa thấm vào
bề sâu của vô thức!
Sự thường xuyên ứng dụng vào mỗi chuyện, mới có thể thẩm
thấu dần. Hiểu thì nhanh, nhưng ảnh hưởng vào đời sống sự hiểu biết đó là một
khoảng cách, bao xa?
Thật khó xác định! lằn ranh như sợi tơ, nhưng bước lại
không qua.
Đôi khi thấy nghe hằng ngày những chuyện như thế của người
chung quanh, chỉ một tiếng thở dài, thương xót, thông cảm. Nhưng dù chuyện đó
có xảy ra ngay nơi người thân, cũng lại chỉ là đau đớn.
Ánh sáng chiếu rọi vào góc tâm kia, không gì khác ngoài
những chuyện mắt thấy tai nghe hằng ngày, nhưng có lẽ phải ai đó gõ vào góc tâm
kia, cho chúng ta mở ra, thì mọi chuyện mới sáng tỏ rõ ràng.
Từ bước đó, tâm mới dần thoát khỏi những ràng rịt của mong
muốn, mừng vui, khổ sầu…