Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

Nguyên nhân vô lý


Bây giờ hai người giận nhau, chỉ vì một con vật nhỏ vô tội. Nó không nghĩ nó là nguyên nhân đưa đến sự chia tay của con người!

Chuyện đơn giản, một người thương thú vật, nuôi con này con kia, một người thương “con người” cho rằng nuôi lắm con, làm phiền biết bao nhiêu người phải lo dọn dẹp và chăm sóc.

Con vật cưng kia, leo lên bất cứ nơi nào nó muốn, đâu biết những vết chân và lông để lại là tang chứng nó đã trèo lên nệm kia.

Ai sẽ nhường ai, sau khi cơn giận bùng lên tới cổ.

Chia tay vì con vật ư! Vô lý. Nhưng mỗi ngày phải bực nhau vì những con vật kia, cũng vô lý.

Coi như không thấy, không biết à? Cảnh trước mắt mỗi ngày, sao có thể coi như không được, khi thấy người ta có thể coi trọng một nhánh lan hơn con người đang chăm sóc nhánh lan kia, sự nặng lời chỉ vì nhánh lan gãy, chỉ vì con vật chưa ăn đủ no, chỉ vì vườn hoa không đủ nước…

Và sự coi nhẹ người coi trọng những thứ khác hơn con người đang sống cạnh đây, dần lan rộng thấm vào tâm.
*
Bạn bức xúc, hỏi tôi nên thế nào.

Người kia thì mình không làm gì được rồi, nếu can thiệp được thì đâu có nỗi bực ngấm ngầm hằng ngày. Làm được hay không là ở tâm mình đây. Đã khởi niệm nghĩ này kia, là sai khác rồi, huống ý thích của mỗi người đã là sự nuôi dưỡng rất lâu trong tâm, khó mà bảo ai từ bỏ ý thích của người ấy được.

Nếu bạn không cứu tâm bạn thì sự thương mến sẽ dần nhạt phai, mối tương giao đổ vỡ -nếu không biểu lộ ra ngoài thì cũng ở trong tâm- khi sự tôn trọng nhau giảm, bạn ạ.