Ca nô rẽ sóng, lướt trên mặt biển.
Lướt nhanh, sau lưng bọt sóng trắng xóa. Ngày qua thường là những con sóng chưa
tan, giao động vẫn còn đó.
Phóng tầm mắt xa hơn, sóng tan hẳn,
trả lại mặt nước yên ắng như chưa từng có những biến động chao lòng.
Thời đại ngày nay tăng tốc, mọi
diễn biến quá nhanh như chiếc ca nô đang vùn vụt lướt sóng, đuổi cho kịp chiều
sắp tàn. Đợt sóng để lại sau lưng và hai bên càng to, nhưng rồi cũng chìm lặng
khi bóng ca nô đã khuất.
Chúng ta những người sống cạnh
nhau, chịu ảnh hưởng của nhau, làm giao động tâm nhau, làm phiền lòng nhau, bởi
sự quá nhanh quá gấp cho mọi điều đang muốn nắm bắt. Và rồi, mọi thứ cố nắm được
cũng tan biến đi.
Mọi thứ tan mất
hết, ‘rồi như hoa sóng tan trên đại dương’ .
Nhưng những gì chúng ta nghĩ,
chúng ta làm có lẽ vẫn còn tồn đọng lại trong tâm vọng động của nhau, mối tương
giao sau đó thế nào là do chính những gì suy nghĩ và hành động hôm nay.