Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Từ nét cọ nào


Soạn lại tủ sách, có lẽ chúng ta thường làm thế khi thấy tủ sách khá mất trật tự, nếu không phải là một tủ kính thì bụi đóng hơi nhiều. Giữa lòng thành phố có mật độ bụi thật đáng kể thì mọi thứ chỉ một ngày qua đã phủ một lớp bụi mờ.

Nhà cửa kính, có máy điều hòa có lẽ nghe dễ chịu hơn, nhưng không ai ở mãi trong nhà được, bước ra khỏi cửa càng dễ nhiễm bụi hồng!

Bạn khó mà nhận ra người quen nơi thành phố này, tất cả đều kính râm, khẩu trang, mũ bảo hộ. Không còn dáng tóc bay trong gió nữa!


Có lẽ lúc nào cũng là một buổi dạ vũ hóa trang, chẳng ai nhận ra ai, khi rời nơi làm việc.


Tôi cố gắng nhận ra bạn giữa chốn đông người đó, nhưng điều gì giúp chúng ta nhận ra nhau, khi tình cờ đi ngang nhau?


Đôi khi đi ngang ai đó, Bạn ngần ngừ đôi chút, rồi dừng lại, đủ kịp để có chút thời gian biết đó là người quen. Nhưng không! Bạn sẽ đi qua qua luôn nếu định nghiệp không có một tiếng nhạc nhắc đúng giờ hẹn.


Cái tình cờ kia, ắt hẳn cũng nằm trong một trùng trùng duyên khởi nào đó. Vậy chúng ta là gì? Là tất cả, từ một ý niệm khởi lên là một nét cọ trên bức tranh đời mình.