Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Như tự bao giờ

Trời khuya Trăng qua kẽ lá
Đêm rằm chờ trăng mãi không được. Trời không mưa, nhưng mây đen dầy quá.
Khuya trăng thấp thoáng qua dãy tre xanh. Thời buổi này còn thấy ánh trăng qua kẽ lá xanh cũng là hi hữu.

Cảnh đẹp bây giờ khó ghi hình được bởi những đường điện cao thế đã áng khoảng trời kia. Xe chạy qua, trước tầm mắt là những đường dây điện cao thế và cột điện, à không, không thể gọi là cột được, vì giàn giáo quá vững chắc và to lớn. Tôi nhìn để tìm một khoảng trống, nhưng mãi đến khi mọi thứ đã lui thì vẫn còn đó những đường dây chằng chịt.

Bạn hỏi tôi nghĩ gì, nghĩ gì! 
Nghĩ rằng thời đại tiến bộ, mọi thứ tiện nghi giúp đời sống dễ chịu hơn. Thời buổi này cũng ít ai ra đường đêm trăng hay chiều tà, mải bận rộn với trăm ngàn những giải trí của thời hiện đại, mà gần nhất, như trên chuyến xe này, mỗi người với một điện thoại cầm tay, đang gọi một ai đó hay đang chơi một game nào đó.

Trong bối cảnh như vậy, liệu có thể bình an chăng. ai cũng thường nói: Có thể chứ, sự bình an thật sự không từ bên ngoài. Nhưng chỉ là để nói, bản chất phải tự bình an trước rồi ngoại cảnh mới không thể chi phối. Còn ngay bước đầu tâm đang lao xao giữa những cơn sóng dữ mà cứ cho rằng không sao, vẫn có thể thật sự bình an, thì cũng là điều đáng nghĩ lại. Bởi tưởng là vậy nhưng giao động ở tần số cao luôn trong tâm, nghiêng ngả trước mọi cảnh qua mắt qua tai!

Bạn trầm ngâm, im lặng. Vẫn còn đó giữa những giao động là tâm tình muốn vượt thoát.

Lên cao hơn qua khỏi những dòng dây điện chằng chịt kia, bầu trời vẫn thế, như tự bao giờ đến bao giờ.