Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Khi trời chưa nắng


Mỗi ngày, sáng lên chiều xuống. Cái để lại ấn tượng sâu đậm trong tâm thường là cách đối xử với nhau.

Người ta có thể kể lại nỗi đau của thiên tai, dù đau thương nhưng ấn tượng vẫn là cách đối xử với nhau.
Con người vẫn là tác nhân gây cho nhau những buồn vui nhiều nhất. Những gương kim cổ nhắc rất nhiều mẩu chuyện về xử thế… Và chúng ta cũng đều biết nên như thế.

Nhưng điều gì khiến chúng ta luôn làm khổ nhau bạn nhỉ. Những người càng gần nhau càng làm cho nhau khổ hơn. Nếu bảo rằng trên đời có nhiều điều gì vô lý thì điều này chắc phải đứng đầu trong những điều vô lý đó.

Cùng một ngôn ngữ nhưng cần có người thông ngôn mới nghe được, khi thì lời người đối diện nói, chúng ta chẳng hiểu ra sao cả!

Có lẽ chúng ta cần có thói quen ngừng lại một chút, vì tâm nhanh phản ứng theo người, nên mãi mãi chúng ta khó mà bình tâm cho được. Cảnh đời chúng ta đang gặp chưa đến nỗi khốn đốn lắm, nhưng chúng ta vẫn cảm thấy chịu không nổi! Chưa bão tố mà đã ngả nghiêng thì khi giông bão đến biết trú ẩn tâm vào đâu!

Ngẫm đi nghĩ lại, nếu không băn khoăn về những gì đang gây cho tâm động, thì cách chữa trị chưa được nghĩ đến.

Sáng nay trời âm u, nhưng có chút ánh trời pha lẫn, khiến màu mây kia có những khoảng sáng, như tâm khi tăm tối, có chút ánh sáng tỉnh thức giúp chúng ta nghe một ngày mới vui tươi hơn. Một chút vui tươi phấn chấn, có thể thay đổi vận mạng một ngày!

Rồi một ngày nắng ấm.