Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

Nỗi oan có giải


Bước vào thấy chú mèo nhìn tôi một ánh mắt là lạ, à chú đang ăn cái gì nhỉ, nhìn như một chú chim nhỏ bé dưới móng vuốt mèo, thấy tôi bước gần đến chú vụt chạy biến, tha theo món đang ăn.

Có lẽ chú vừa bắt được chú chim nhỏ bé nào đó, bản chất sát sanh nơi một con vật, tôi nghe không vui lắm, nhưng chợt nghĩ đến con người, biết suy nghĩ mà gây đau thương cho nhau gấp vạn vạn lần hơn!

Chuyện nhỏ qua mắt qua tâm, nhưng làm tôi nghĩ lan man nhiều chuyện quanh mình.

Bước ra sân nơi chú vừa gậm nhấm, nhìn kỹ, cái nghĩ là bộ lông còn sót lại, hóa ra chỉ là mảnh lá chuối. Thì ra! chú đã nhảy lên bàn tha một miếng bánh bột lọc, nên thấy tôi bước vào chú mới nhìn vì biết mình vừa tha trộm!

Lòng chùng xuống bâng khuâng hơn! Nếu không có mảnh lá chuối kia, liệu nỗi oan của chú có thể giải được không nhỉ.

Hóa ra cuộc đời biết bao nỗi oan đành mang xuống tuyền đài nếu không tình cờ có một điều minh chứng sự vô tội kia.


Bạn, có phải chúng ta luôn cẩn trọng khi buộc tội một ai chăng, dù những việc chính mình chứng kiến. Cái định kiến của chúng ta là một nhân chứng lệch lạc sai lầm nhất, biến những gì đang thấy đang nghe, ra một bức hình khác hẳn với thực tế! 

Có bao giờ ta nghĩ lại chưa, bạn nhỉ!