Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

Tái ngộ


Nghĩ thật buồn cười, nhà mình tự nhiên không vào được.
Vì sao? Ngẫm nghĩ đôi chuyện.

Mình nương vào ai đó, đến lúc họ không muốn cho mình nương nữa, thì sẽ ra sao? Bối rối trước những liên lạc chỉ nghe tiếng tít tít lạnh lùng!

Hóa ra vui buồn chỉ nhờ nơi người, tưởng rằng chẳng "tốn" chi hết, nhưng tốn rất nhiều niềm tin và hy vọng!

Một bài học sâu sắc. Nhưng rồi khi vào được thì lại quên đi những nhọc nhằn trước đó. Giống hệt khi sắp chết, mọi thứ tưởng như buông bỏ, nhưng khi hồi phục thì tâm lại nắm chật như xưa.

A, công án đơn giản cho đời người là vậy!