Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Cuộc đời đó có bao lâu...



Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ
Lời nhạc kết như vậy. Mỗi người có một sự hững hờ cho cuộc đời mình.

Khi rời phố thị, qua một chiếc đò nhỏ, nhìn ngút mắt chỉ thấy một màu xanh của cây. Nghe tiếng chim hót, và lắng nghe hình như có tiếng thác đổ trong đêm.

Trời mưa, con sông nhỏ đang màu trời xanh nhạt đổi sang như màu cà phê sữa. Bạn bảo ghiền cà phê nên nhìn màu nước đục vậy mà nghĩ rằng cà phê sữa. Tôi cười, ừ nghĩ vậy cho đỡ thấy nước không còn trong như hôm trời chưa mưa. Coi vậy chớ múc lên để lóng lại, nước trong như thường, nếu có chút phèn thì trong vắt luôn!

Bâng khuâng “cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ”, giọng ai hát rơi nhẹ trong khoảng trời không, nơi chỉ có tiếng chim hót.

Mình đã hững hờ với cuộc đời mình quá lâu, bỏ đời trôi theo dòng cuốn của những ước muốn không điểm dừng. Bất chợt, buồn cười cho những năm tháng qua. Những thứ đang nắm trong tay, tan biến như giấc mộng. Rồi ra, ai cũng một mình đứng thế này, nhìn con nước đầy rồi vơi.

Có thể như một đoạn ngữ lục đọc buổi chiều hôm:
“Lại có hai người cùng tòng quân với sư khi xưa, nghe sư ở ẩn, đi vào núi tìm sư. Tìm thấy Sư, nói với Sư rằng: Tướng quân cuồng tà, ở đây làm gì? Sư đáp: “Ta cuồng muốn tỉnh, anh cuồng đang phát. Phàm mê sắc đắm thinh, tham luyến vinh hoa, lập công thọ ân, trôi theo dòng sanh tử, làm sao tự mình ra khỏi?” Hai người cảm ngộ, tán thán rồi đi.

Nhìn dòng nước cà phê sữa của đời sông hay chính đời mình, đã ngả màu giữa cơn mưa và đất đỏ bụi mù.

Sao lại hững hờ quá lắm thế, cho đời mình. Mừng đã biết là thế, phải không bạn, những người đang cùng tôi lắng nghe tiếng trở về tâm chính mình.