Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Linh hồn tượng đá


Chúng ta được định nghĩa như một “sinh vật” trên trái đất này. Sinh vật chỉ là một vật sống, nhưng khác hơn mọi loài là có hiểu biết!
Nhưng dường như là một tượng đá, chỉ có sức sống khi có một điều gì vui thích từ bên ngoài tác động vào.

Sao bỗng dưng hôm nay tôi nghĩ đến chuyện này. Ừ thì, lúc bé nếu không có cha mẹ, mình cảm thấy đời bơ vơ! Đến khi rời hình bóng cha mẹ thì phải có một “ai đó” là sức sống cho mình!

Còn sức sống trong chính mình! Điều này chưa nghĩ ra. Nhưng hôm nay trong một buổi chia tay, cả bọn thấy rời rã, hình như thiếu niềm vui trong một tập thể đông đảo này, thì có một lời nhắc nhở.
Khi chưa biết được sức sống tự có trong chính mình, thì sức bám víu bên ngoài rất mạnh, có lẽ vậy mà chúng ta luôn làm khổ nhau, khi ai đó có ý định rời bỏ mình, khi mình chưa thấy tìm thấy đâu là niềm vui tiếp tục!

À, cái điều nghe đơn giản mà lâu nay chưa nghĩ ra. Người ta thường nghĩ khi không nắm chặt vào ai, thì thế giới này xa lạ, bởi đâu có ai níu mình trên thế giới đông đảo nhưng đầy cô đơn này!  Nếu thế giới không cô đơn thì làm gì có những câu thơ bất hủ “Quen biết khắp thiên hạ, tri âm được mấy người”.

Khi mở email, thấy thư bạn, tâm tràn đầy vui mừng! Nhưng các bậc thầy nhắc rằng, đừng để một điều gì bên ngoài tóm lấy bạn. Vui nhưng đừng để rằng, khi không thấy ai trong hộp thư vừa mở, thì trong tâm chỉ còn sự trông đợi. Nghĩa là tâm đã gập ghềnh!

Hôm qua có bạn hỏi tôi thiền là gì. Bạn đã tra cứu và đọc nhiều, nhưng vẫn chưa thể có một định nghĩa. Nếu là một định nghĩa sống, nó phải từ một đời của bạn trả lời. Một định nghĩa chết, có thể đơn giản: thiền là một tâm không gập ghềnh. Cũng có thể rõ hơn một chút, chính là sức sống là ánh sáng nơi chính mình.

Và tượng đá kia, cái vật cho là vô tình kia, sẽ thế nào khi “tình dữ vô tình đồng thành Phật đạo! (tình cùng vô tình đều thành Phật !)