Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

Trời sinh ra chi




Sau chuyến đi biển thì để lại nhiều vết cắn của bù mắt. Khi cắn thì không biết, nhưng sau đó thì chỉ còn cách uống vài viên chống dị ứng mới qua được.

Em buột miệng nói: Trời sinh chi con này!

Nghe câu nói thiệt có lý, sinh chi những con không biết để làm gì, mà bây giờ ai đi các vùng biển đều ngán. Một con vật li ti, không nhìn rõ hình dáng, bé hơn cả muỗi mòng.

Trời sinh chi! giá mình cũng biết chính mình là ông trời cho những suy nghĩ của mình nhỉ! Vì người quanh chúng ta thường buột miệng nói, sao có những việc đáng sợ thế này, đã khởi lên từ một tâm bất thiện của ai đó.

Việc nào cũng từ một niệm nhỏ bé khởi lên trong tâm tư, nhẹ như vết cắn của bù mắt, nhưng tác hại thì vô cùng. Giá như “ông trời này” đừng khởi nghĩ những niệm xấu dở thì thế gian đâu đến nỗi tang thương như bây giờ.

Ừ nhỉ, tôi đi dọc con đường, xe cộ và bụi mù của thành phố, cái chằng chịt rối ren, tất cả chỉ từ một niệm nhỏ nhoi không hình dạng kia, mà gây nên một cuộc hí trường!

Giá mình nhận ra rằng mình là ông trời, thì có phải mình đã dừng những suy nghĩ không hay lâu nay, thế giới đang sống đây chỉ là kết quả hay là cái bóng của vô vàn “ông trời”, bởi rõ ràng chính mình là chủ nhân của mọi suy nghĩ.

Trời sanh ra chi!

Hay chính mình khởi nghĩ và theo đuổi tham vọng khởi lên từ chính mình, trở lại trói buộc mình!

Một câu chúng ta thường nghe “như tằm kéo kén, càng buộc càng bền”, tưởng chỉ có con tằm kia, tự nhả tơ buộc chính nó, đâu ngờ chính mình nuôi lớn những suy nghĩ bất thiện là tự buộc mình vào một bẫy rập của tư tưởng mình.

Vết cắn của con bù mắt sưng lên kéo dài sự đau nhức trong một tuần, vết sẹo để lại thì lâu tan hơn, có thể là cả tháng hay hơn nữa. Nhưng tư tưởng bất thiện của mình, sẽ kéo dài sự buồn khổ một đời, và những di chứng vay trả trả vay, có lẽ còn dài lâu hơn nữa.