Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

Trời vàng...


Trời vàng..., tôi chưa biết nên dùng từ láy nào để tả được màu vàng trước mắt mình.

Trong kí ức từ có một chữ “vàng vọt”, nhưng nghe có vẻ bệnh và mệt mỏi, thôi thì, một màu vàng chẳng như trời chiều, chẳng là ánh nắng vàng chia nửa bãi, cũng chẳng là ánh nắng của buổi sáng nhiều sương mù.

Có những màu sắc, có nói, cũng chẳng miêu tả được, bởi nó trong cái nhìn của người đang bệnh, những cơn đau đầu, khiến màu sắc thế giới thay đổi. Và mọi thứ dường như thật xa vời. Tôi nhìn những đám cây xanh trước mặt, xa xăm.

Nhiều người ở bên cạnh, nhưng người bệnh vẫn dường như một mình với cơn đau. Họ đã tách rời thế giới quen thuộc, cái cảm giác cô độc thật đáng sợ ở những lúc này. Chính thế giải thích vì sao dù có người săn sóc bên cạnh, họ vẫn thường trách móc rằng, sao bỏ họ một mình. Suy nghĩ bình thường đã bị cơn đau tác động, người bệnh có thể có những ý nghĩ lời nói khiến người chăm bệnh dễ bực bội.

Ngày xưa ni trưởng Trí Hải có nói, mỗi người là một “cô hồn”, xong Sư cười giải thích, một linh hồn cô độc. Bây giờ cảm giác đó thật rõ rệt, rõ nét hơn khi đêm về. Khi chung quanh đã im lắng, chỉ còn người bệnh và cơn đau.
Chờ ai mong ai trông ai! Còn ai với ai – Trịnh cũng có lần hỏi như thế. Ai cũng tưởng có một ai đó bên cạnh là “có”, thật ra, ai có thể ở trong tâm mình những đêm tăm tối thế này, người thân cũng bó tay, không thể làm gì khác hơn.



Trong cơn đau vừa đủ để minh xác thêm lần nữa, những gì chỉ hiểu trên ý thức, thì đêm ba mươi đành để lại bên đường. Sự an tâm phải tự nơi bản tâm kia, không thể chỉ vài lần nhận hiểu mà có thể yên ổn trong cơn đau.

Cơn bệnh đã lui, sau khi để lại đôi lời dặn dò thống thiết cho khổ chủ. Cái cảm giác một mình cũng biến mất, hóa ra chỉ vì chúng ta luôn theo đuổi những suy nghĩ, chạy theo mãi chạy theo mãi mà tưởng là đời bình yên!