Màu vàng tươi bên màu xanh cũng tươi, như nét mặt vui bên nụ
cười vui. Rồi thì một thoáng trong xấp hình rơi ra một gương mặt buồn, và đóa
hoa vàng vừa tàn.
Em thường triết lý, về việc hoa tàn trăng khuyết. Sự hiểu
chỉ để viết dăm tản văn, để nói đôi điều bình phẩm. Còn bây giờ em ngồi đó,
lặng lẽ. Nỗi buồn thì phù du, nhưng ngay lúc này nó thật đến độ em không thể
cười được.
Xử sự có vẻ nhẫn tâm với nhau, đôi khi lại là như một điều
bình thường, vì người xử không thấy mình quá đáng, và dường như bên kia có lỗi
đáng để có kết luận như thế.
Lắng nghe đôi bên giải bày, người ta đem lý nhân duyên ra,
để hòa giải để những ai đã một lần học giáo lý, có thể chấp nhận, thôi đành coi mọi
việc là như thế. Nhưng hồ sơ xếp lại cất vào ngăn kéo ký ức, nó sẽ tồn tại ở
đó, cho đến khi có một ai đó soạn lại hồ sơ cũ.
Sự oan ức dường như có mặt khắp nơi, luôn được cất kỹ, trải
qua nhiều kiếp nó vẫn còn nguyên vẹn, như những nhà khảo cổ tình cờ tìm thấy một
văn bản cách đây cả ngàn năm, minh chứng rằng, ngày đó tháng đó, có một sự việc
như thế.
Em ngồi im, nghe tôi nói về những bản văn cổ vừa được khám
phá, như rằng chẳng dính dáng gì đến nỗi phiền trong tâm em. Nhưng nghĩ kỹ, tôi
chỉ nói chuyện tâm em đang chịu, khi một sự việc có thật thì thế giới này có
thật, đến độ không thể chịu nổi. Nhưng khi em có thể cho qua, thì mọi thứ nhẹ
tênh.
Hóa ra sức nặng đè nặng trên tâm, chính chúng ta mới có thể
hóa giải được. Bởi nó trong tâm chính mình, nên chỉ có mình mới thực sự cho nó
nhẹ như mây nổi hay nặng nghìn cân.
Có những điều thật đơn giản, nhưng một đời để tâm mới có thể
làm được.