Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2012

con đường tim vỡ




Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai tựa máu hồng


Hễ đi ngang con đường xuống bãi, hoa tim vỡ nở hai bên đường, bao giờ trong nhóm cũng có một ai đó ngâm như thế. Bài thơ thì không ai thuộc cả bài, chỉ lõm bõm vài câu có nhắc đến hoa. Rồi thì năm tháng qua đi, vậy mà hôm nay trở lại, hoa vẫn nở hai bên đường, trong đầu tôi cũng tự dưng nhảy ra câu thơ đó.

Những năm tháng đó, đời sống đơn giản, nhạc chỉ nghe radio, nên bản nào là cả thế hệ đều thuộc, bài thơ nào hay là cả giới trẻ ngày đó đều thuộc, chép tay chuyền nhau, ai cũng có một tập thơ tập hay tập nhạc chép tay. Thời đó chẳng có gì bận rộn tâm trí như thế hệ này. Đâu có mà cả ngày chúi đầu vào vi tính vào trang web. Tuy học hành nhưng chẳng áp lực quá nặng nề như ngày nay.



Chiều nay nước lớn, nước vào đến bờ đá, nhìn như sông rộng, không sóng lớn, thỉnh thoảng vài con sóng mạnh. Trầm mình trong nước bình yên, tâm cũng bình yên không sợ hãi như khi nhìn những con sóng dữ tới tấp. Tôi nhớ đến con đường hoa tim vỡ. Cái gì chậm rãi sẽ thấm và tâm người lâu hơn, đừng quá dồn dập nhồi nhét. Tại sao người ta cần bớt công việc, bớt lấp đầy tâm bằng những hình ảnh phim truyện. Chỉ để tâm tự hồi phục, tự tiêu hóa hết những gì nó liên tục ghi nhận trong ngày.

Cả tuần nay, tôi rời bỏ nghiên cứu chữ nghĩa, để tâm tự ổn định lại nó, nó sẽ tìm cách tự hồi phục lại. Ngày xưa tâm đỡ toan tính, có lẽ cuộc sống đơn giản hơn, người ta không cần phải có quá nhiều nhu cầu tiện nghi. Bây giờ mọi thứ nhanh gấp đôi, người ta làm nhiều hơn, thành quả nhiều hơn và đánh mất mình cũng gấp bội.

Cơn bệnh đã cắt ngang mọi toan tính, những thứ nghĩ rằng không thể dừng lại được, thì đã tự động dừng lại. Mỗi ngày tôi đi dọc bờ biển, nhìn mình như một người xa lạ, một con người năng nổ không ngừng, nay chỉ còn đi thong thả trên bãi cát, nhàn nhã nhất đời.

Tôi nhớ lại câu thơ và tự hiểu, người ta cần có thời giờ cho tâm nghỉ ngơi một chút trước khi mọi thứ quá muộn màng. Bây giờ mọi thứ đều tăng tốc, chúng ta ở trong vòng xoáy của nó. bạn, liệu chúng ta có thể biết làm gì để bình an và không bị cuốn theo hay chăng.

------------------------------------
[Bạn là ai! là những người đang đọc dòng viết này. Nhiều người muốn biết danh từ bạn trong bài viết của tôi. Là bạn đó thôi, người đang bâng khuâng cảm giác như tôi đang nói tâm tư bạn. Bởi tâm bạn cũng chính là tâm tôi]