Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

Ngày mai thì sao

Con còng nhỏ giữa biển cát đời nó, không biết nó có sợ ngày tận thế không nhỉ



Ngày nào mà chẳng là ngày tận thế của một ai đó. Chứ nói chi tháng mười hai hay mười ba. Cái tháng mười ba không có, nhưng lương mười ba thì có.

Có ai biết chút xíu nữa sẽ thế nào, tin tức hằng ngày nói rất rõ rồi, biết bao nhiêu người đâu ngờ ngày tận thế, có ai biết mình ra khỏi nhà là không trở về.

Mỗi lần chuẩn bị đi đâu, bước ra khỏi nhà, xe chạy, tôi cứ mơ hồ dường như mình quên cái gì đó. Cảm giác này, luôn xuất hiện, đến nỗi tôi phải chú ý.

Mình quên cái gì nhỉ. Đó chỉ là một trạng thái không muốn rời xa nơi chốn quen thân. Nếu thế thì có mong gì ra khỏi thế gian này. Hóa ra ước muốn giải thoát chưa đủ mạnh hơn thói quen không muốn rời xa những gì quen thuộc.
Lá đào rơi rắc lối thiên thai,
Suối tiễn oanh đưa những ngậm ngùi,
Nửa năm tiên cảnh một bước trần ai
Tôi chỉ ở biển nửa tháng, mà bây giờ đã nghe trong tâm lời hát đó ở giây phút sắp rời xa.

Tự nhiên thấm thía thông cảm vì sao người đã mất không siêu thoát. Người thân ở lại nơi trần gian này luôn nhờ cầu siêu, chỉ sợ linh hồn kia vương vấn đau khổ. Khi người thân còn ở lại cõi này, liệu người ở thế giới kia chịu rời bỏ người thân chăng. Bây giờ tùy câu trả lời của bạn khi đang sống, thì hiểu câu trả lời của mai sau, khi ngày tận thế của mình.

Danh từ tận thế cũng chẳng gì ghê gớm, chỉ là dứt cuộc sống ở đời này, để tiếp cuộc sống ở đâu đó, theo nguyện hay nghiệp mà thôi. Nhưng đáng sợ là không biết rõ nơi mình đến, chứ như đăng kí  khách sạn sẵn khi du lịch thì an ổn thôi.

Bạn, suy nghĩ và hành động bây giờ của mình, chính là sự đăng ký nơi chốn mai sau. Khi tâm còn so sánh lấy bỏ, thì có nơi chốn nào yên bình. 

Thôi thì, dù cho có một chút luyến tiếc khi từ giã, cũng thầm hiểu rằng, nơi nào mình đến cũng chính do mình mà thôi. 

Bạn có thấy như vậy là chúng ta phần nào yên tâm, dù đi tay không nơi đến vẫn là có, và dù tay đang có nơi đến vẫn là không. 

Khi nghiệm lại đời mình, thấy khá rõ ràng bạn nhỉ.

Rồi tan như sóng bạc đầu, trở về biển rộng mênh mông bao giờ