Em ơi, em ơi thà không gặp gỡ
Thà đừng quen nhau
…
Thà đừng quen nhau
…
Nghe nuối tiếc gào thét giữa biển khơi
Không biết bạn có nghe bản
này chưa. Chiều nay đi trên bãi tôi nghe bản này, có vẻ thích hợp cho lần chia
tay biển.
Ngày xưa có lẽ chúng ta đau
khổ nhiều hơn mỗi lần chia tay, nhưng bây giờ mọi niềm đau, nếu có chỉ để nhắc
lại rằng tâm đang giao động.
Như bây giờ vắng lặng những tình thân, mọi người đã về, tôi là người sau cùng rời nơi đây. Nghe tâm và tiếng sóng.
Mọi chuyện qua tâm, nhắc
cho mình nhớ, cũng là điều hay. Một điều dù đơn giản đến đâu, nếu không nhớ rõ,
vẫn không ứng dụng được, nên thỉnh thoảng vẫn có đôi bài học gởi đến, xem chúng
ta thế nào.
Bạn, chúng ta không chịu được
sự chia tay với những gì chưa muốn rời xa, vì chúng ta không quen thấu hiểu sự
thật của tâm mà thôi.
Sự thật của tâm, nếu mình
muốn thấu đáo, mới có cơ hội nhận ra. Có lẽ phải không chạy trốn vào đâu đó, và
nhìn những gì đang sinh khởi, có hơi khó chịu. Thời gian đầu công nhận khá
vất vả bạn ạ. Nhưng khi đã quen, thì nỗi đau trong tâm sẽ dễ chịu hơn, và nó nằm
im cho mình quan sát.
Ban đầu tôi không thể ngồi
yên, đi mãi trên đường dốc cao mà nghe sự vùng vẫy của tâm, muốn được như ý, muốn
gặp những gì nó chưa muốn rời xa. Tôi nhớ lại cơn thác đó, phải mất khá lâu tôi
mới bình tâm. Chỉ mới mười năm thôi, nhưng trải qua nhiều lần chia tay, dần dần
hiểu được tâm!
Chúng ta, ai rồi cũng phải
trải qua những điều này, nên tập làm quen với đường đi của tâm, sự vọng động của
tâm không có gì mới lạ. Chỉ là một lối mòn quen thuộc, chúng ta vì không để ý
nên bị trôi theo mà không biết.
Có lẽ vì vậy, trải qua bao
nhiêu năm, tôi vẫn thấy vui đi trên con đường mình chọn. Hiểu được sự vọng động
là phần nào an bình.