Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

Vòng bủa vây

Cuộc sống càng lúc càng khó khăn, giữ được việc làm bao năm nay là điều không dễ, mọi thay đổi có thể xảy ra, và hai chữ “thất nghiệp” luôn đe dọa.
Có cách nào giúp đỡ một tâm đang nặng nề như vậy. Mọi thứ đều chông chênh, chức vụ lại càng chông chênh hơn, anh đang làm giám đốc, chỉ một thoáng chiếc ghế đó và tay người khác. Than van trách móc ai bây giờ. Dĩ nhiên lỗi luôn là của ai khác mình.
Cảm giác tưởng rằng bị coi thường khi mình không có gì, khiến anh khó chịu hơn, càng vùng vẫy anh càng bất an. Bao nhiêu lời khuyên đều vô ích, lỗi lầm là của thế giới bất công này. Công lao của anh không được ghi nhận.
Nhưng tất cả là giấc mơ, mọi thứ anh vẫn đang có trong tay, nhưng phản ứng của anh khiến cuộc sống như một bi kịch cho anh, anh xấu hổ vì sự điên cuồng của mình. Anh kể lại giấc mơ cho tôi nghe. Giấc mơ ngắn ngủi mà kinh hoàng.
Bài học đối với tôi chỉ là, tâm mình đau buồn khi bị mất mát, có nghĩa là tâm mình luôn bị danh lợi cột ràng, dù mình có nói là chẳng quan tâm hay chẳng cần. Mình không thấy sự ham danh ham lợi của mình, nhưng mình có thể nhận ra khi mình không có gì hết. Qua đó mình sẽ tự chấn chỉnh lại cái nhìn của mình, đời mình sẽ nhẹ nhàng hơn.
Vì ai cũng một đời bôn ba khổ sở để giữ chặt những phù hư đó, mà luôn tưởng mình không cần. Tôi cảm ơn anh đã kể tôi nghe giấc mơ, khiến tôi cũng tự giật mình, nhìn lại tâm mình.
Có những điều rất đơn giản, nhưng chỉ khi có những tình huống bất ngờ giúp mình nhận ra và thoát khỏi vòng bủa vây của nó.