Không nói thì ấm
ức, mà nói ra thì gọi là không tin nhau.
Ai cũng hy vọng
người cạnh mình, tin mình, hiểu mình. Nhưng có nghi ngờ, dù chỉ là một thoáng
thì sự đổ vỡ bắt đầu.
Dĩ nhiên sẽ có
rất nhiều tư vấn gọi là hàn gắn, nhưng đã nhờ tới tư vấn có nghĩa mọi chuyện
vừa chừng, đủ để duy trì mối tương giao tốt đẹp trước mắt những người thân
chung quanh.
Ngày xưa Xuân
Diệu đã thốt lên “Dù tin tưởng chung một đời một mộng, tôi là tôi, em vẫn cứ là
em, chúng ta giấu nhau những giấc mộng không ngờ”. Người ta giấu nhau chỉ để
mọi sự bình an tốt đẹp mà thôi, tôi chắc không có ý gì khác.
Mọi sự nên chấp
nhận ở mức tương đối - chúng ta thường khuyên nhau như thế. Nhưng trong thâm
tâm mỗi người lại luôn đòi điều tuyệt đối với một ai đó, nhất là với những
người tạm gọi là người thân.
Thế đó, có nghĩa
là vòng luân hồi sẽ mãi tiếp tục, bởi chính chúng ta vẫn còn nuôi trong tâm tư,
gọi là nơi một “góc khuất” những gì muốn nói mà không thể giãi bày.
Như một người
muốn vượt ngọn núi cao, nhưng không đủ sức để đi dài ngày. Tôi và bạn ngồi cạnh
nhau, cạn từ tuần trà này qua tuần trà khác. Chỉ để thấy rõ, chưa thể làm gì
khác hơn với cái vách núi tự ái của mỗi người sừng sững, còn cao hơn núi Tu Di
kia.