Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

Khí vô hình


Tôi nhớ lúc còn trẻ, nghĩ rằng có thể nói thật với nhau mọi suy nghĩ. Dần dà năm tháng va chạm đổ vỡ và bảo vệ cái gọi là danh dự hão, người ta đâm ra nhiều im lặng khi sống cạnh nhau.

Từ đó có danh từ góc khuất, là một góc tưởng rằng người ngoài khó nhìn thấu. Nhưng có một điều lộ ra, khiến người bên cạnh thường cảm nhận được, đó là “khí”. Tuy rằng nó vô hình với mắt, nhưng lại rõ ràng trong sức cảm nhận.  Tôi cố tìm một định nghĩa mà không ra, chỉ có thể dùng thí dụ để cảm nhận. Chẳng hạn người ở cạnh mình, tuy rằng bạn không nói rằng bạn đang buồn, nhưng nỗi buồn trong tâm bạn bàng bạc quanh bạn, khiến mình cảm nhận, nhưng hỏi, thì bạn bảo không có gì.

Chúng ta đều nói không có gì gì, nhưng cái vô hình kia lại như bức chắn có thật. Khiến đưa đến sự dè chừng, và người ta cố gắng nói những gì không đem đến sự mất hòa khí thêm.

Người ta không thể nói hết mọi suy nghĩ, để giữ thế giới phần nào bình yên. Vậy thì sao. Cuối cùng tôi tìm được đáp án, sau bao năm, luôn băn khoăn khi thấy mình không thể nói những gì muốn nói cùng nhau.

Đó chỉ là khi khởi nghĩ để ý nghĩ đó xuống, đừng đem theo tâm mình, tâm không có điều muốn nói, bạn sẽ đỡ băn khoăn. Nhưng hãy thử xem, khá vất vả, đôi lúc tôi nghĩ mình để xuống, nhưng khi gặp ai đó có thể nói được, mình nghe giọng nói của mình, là biết, hóa ra vẫn cất kỹ đâu đó. Nghĩa là bạn phải bắt đầu lại từ khởi điểm.

Chiều nay cùng nhau đi dọc bãi biển và hàng dương, tình cờ bàn đến một vấn đề tôi không vui lâu nay, thế là mỗi người một câu, mới biết ai cũng rất bực, mà không thể nói được. Nói xong, buồn cười, biết mình đang đứng ở khởi điểm, để làm lại điều đang muốn thực hiện. Để xuống! Để xuống! chỉ đơn giản thế thôi. 

Nhưng chưa để xuống nên bãi biển và hàng dương kia biến mất dù tất cả đang trước mắt.

Cứ thế, cho đến bao giờ. Câu hỏi thật khó trả lời, vì chỉ chính mình mới biết bao giờ đừng tồn tại những khí phát ra khiến người chung quanh cảm thấy không vui khi phải tiếp xúc.