Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012

viết chữ trên cát


Tôi ra bãi muộn, nắng đã lên. Định ghi lại một ảnh khi mặt trời lên. Chỉ có vậy mà cũng không xong. Để thấy có những “mơ ước” xem ra dễ dàng, nhưng khi không có hoàn cảnh thuận tiện, thì điều mơ ước nhỏ nhoi cách gì cũng không thành.

Mơ ước của mỗi người trong tầm tay hay trên tầm tay một chút, đã gọi là mơ ước thì hình như có chữ “mơ” nên là giấc mộng chăng. Nhưng chính nhờ mơ ước, giúp cho một sức vươn lên. Người hướng thiện mọi điều xây dựng trên việc hướng thiện. Và nhờ mơ ước cuộc sống càng lúc càng vững tin. Nếu không thì ngược lại, đáng buồn cho đời mình và cả người liên quan đến mình, chứ đâu riêng là người thân.

Người ta thường được nhắc nên thận trọng từ ý nghĩ là vậy. Mọi việc khởi đầu chỉ từ một ý nghĩ bâng quơ rồi hình thành thế giới mình đang sống, an bình hay rối ren cũng từ đó.

Tôi viết chữ tâm kinh trên cát, chưa được, chờ sóng đánh tạt lên xóa, rồi bãi cát phẳng phiu như chưa từng được ghi gì. Tôi viết lại, cũng chưa hài lòng, rồi sóng lại xóa đi.

Buổi chiều nước lên đầy, không tìm ra đâu là bãi cát buổi sáng mình đã đi qua, tất cả chìm trong nước.  Rồi sáng mai, nước rút ra xa, mọi việc tái lập lại. Như một đời người từ giấc mơ này qua giấc mơ khác, từ kiếp này sang kiếp khác, nếu không thay đổi tư tưởng, thì sáng cũng ra bãi, gặp những người đánh cá quen thuộc. Rồi những con cá mắc câu vùng vẫy, rồi trưa sang đời khác, liệu có thoát khỏi giấc mơ của cá chăng.

Người ta vẫn hẹn nhau kiếp sau, khi kiếp này giấc mơ chưa thành. Cái gút chỉ nằm ở tư tưởng, và mình đi đâu, mình muốn đi đâu. Có thực sự là ước muốn như thế chăng, hay chỉ vì một chút chống trái mình ngỡ mình quyết tâm bỏ thế giới này, về nơi chốn nào đó. Nhưng khi lòng dịu xuống, lại chần chừ.

Cứ nhìn sóng biển, thủy triều mà hiểu tâm vọng động của mình, mà hiểu vì sao vẫn còn một tiếng thở dài trước những cảnh đời quanh quẩn.