Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

Lời nhắc của sóng


Tiếng gió, có lẽ là tiếng sóng biển vỗ vào ghềnh đá. Hôm nay biển động, sóng to, từng đợt sóng lớn đánh vào bờ trắng xóa. Tôi nhìn ra xa, những đợt sóng trắng xuất hiện từ ngoài tít. Chiếc cờ đen ngay sát bậc cấp dẫn xuống bãi. Không thể “mạo  hiểm” trong lúc nguy hiểm này, dù rất nhiều người muốn bước xuống nước kia.
Tôi đành ngồi trên bãi nhìn từng đợt sóng mạnh, có vẻ đe dọa sự an bình. Tại sao tuy có những bảng báo mà vẫn có những sự cố bất ngờ. Mọi thứ trên đời đều có lời cảnh báo. Nhưng khi sự cố xảy ra, người ta mới ân hận đã không dừng lại khi đọc những lời cảnh báo, đã không dừng lại khi được khuyên can.
Đêm, tiếng sóng vẫn bên tai, như một lời nhắc nhở những gì cần lưu tâm. Nhưng khi tôi bận chú mục vào trang web, thì tiếng sóng kia hòa lẫn tiếng gió mạnh dường như không có.
Con đường ngoằn ngoèo chúng ta đang đi, chỉ bởi sức chú mục vào một điều đang giữ chặt lấy tâm mình, tâm không thể nghe được gì khác, không thể thấy được gì khác.
Như bây giờ tôi có thấy gì khác, nghe gì khác ngoài trang web trước mặt. Hay chúng ta đều chẳng thấy gì khác nghe gì khác ngoài những gì tâm đang chú mục, đang cho là của mình, đang cố níu giữ ánh phù du. Bạn nhỉ.
Một điều đã tự cho là của mình, thì dù có ai dẫn lời Pháp cú, hay bất cứ lời dạy nào của bậc Đạo sư, mình cũng nghe để mà nghe, còn trong trái tim vẫn thấy đây là của mình!
Đêm nghe tiếng sóng, lúc có, lúc không dù tiếng sóng không lúc nào ngớt, mà chạnh lòng vu vơ cho một đời say say tỉnh tỉnh.