Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

Có biết rằng Biết

Hôm nay tôi chuẩn bị máy hình và lên núi để ghi vài hình ảnh.
Trong khi chờ đợi,nhìn biển từ xa

Nghe tiếng người quen thuộc, các chú khỉ  chạy đến chờ phát bánh.
Tụ tập chờ đợi tới phiên!

Ngồi chờ cả trên ghế bố đấy
Bánh hay dưa đều nhận cả

Sợ bị giành phần, chạy trốn trên cây, ăn cho an toàn
thấy cheo leo vậy, nhưng chú ngồi rất vững
Thản nhiên xé bao bánh, mặc cho chú bên cạnh nhìn, không chia nhau đâu 
Một chú có bánh rồi,chờ bạn mình nhận bánh, mắt nhìn chờ đợi một cách thiết tha

Ăn xong, cúi xuống liếm sạch những mẩu bánh rơi rớt
Hình ảnh này dễ thương, như đang cúi lạy

Ghi được vài hình ảnh thư giãn, các bạn xem cho vui. 
Tuy bầy khỉ đông, nhưng nó cũng có những kỷ luật riêng. Và sự kỳ thị cũng có, khi một con khác bầy, được người phóng sanh, gia nhập vào cộng động này, nó phải chờ cho những chú kia lãnh phần đi hết mới dám mon men đến.
Chú ngồi thật xa lạc loài, ngó tội nghiệp
Nhiều điều suy gẫm, mình hơn mọi loài ở chỗ có tri thức, và văn minh. Khi quan sát những con vật, thật là lưỡng lự khi phải kết luận về tánh biết.

Nếu không được chỉ ra, thì thật không biết chính mình có tánh biết!,  Những chú khỉ khôn ngoan kia, có biết vậy chăng?

Có đoạn ngữ lục sau, cách đây cả ngàn năm nhưng vẫn như còn vang dội:

Có ông Sa-di Hy Thiên đến, Hành Tư hỏi:
- Ngươi phương nào đến?
Hy Thiên thưa:
- Con từ Tào Khê đến.
- Ðem được cái gì đến?
- Chưa đến Tào Khê cũng chẳng mất.
- Mặc tình dùng đi, đến Tào Khê làm gì?
- Nếu không đến Tào Khê đâu biết chẳng mất.