Bạn hỏi tôi sao không kể cơn mộng lành!
À, Khi mộng dữ biết là chỉ là cơn mộng, thì đó là một đời mộng lành
rồi.
Mình luôn có mộng dữ, vì cả đời cứ theo dõi tâm dùm người, lúc nào
cũng muốn người sống cạnh tốt hơn, công việc hoàn thiện trăm phần, chỉ có vậy
mà mình và người chìm trong cơn mộng dữ. Mình chịu không nổi những sơ sót của người
bên cạnh, nên luôn ra tay nghĩa hiệp uốn nắn, còn bạn ấy thì chịu không nổi sự luôn chen vào giúp đỡ để bạn ấy tốt
hơn.
Mọi sự đã không như ý, ai cũng nổi nóng, khi nóng thì cho nhau những
lời khó nghe. Thương tổn và buồn rầu vì nhau, vì thương nhau, muốn tốt cho nhau…
Nghịch lý đó cứ thế, mà cả thế giới làm khổ nhau, chỉ bắt đầu từ
tôi làm khổ bạn, vì thương bạn, muốn bạn tốt hơn. Híc!
May tôi và bạn chỉ mới “mộng dữ”, chứ cảnh đời còn nhiều cơn ác mộng
đáng sợ hơn. Mình chưa thấy mộng lành, thì sao mong ai mộng lành được bạn nhỉ!
Sóng biển, bãi cát, tảng đá, hàng dương… Mỗi ngày tôi nhìn như một
phóng ảnh của tâm mình, lúc thì tâm như sóng vỗ nhẹ rì rào, có lúc như gào thét
theo tiếng gió đời, có lúc cố chấp cứng ngắt như tảng đá kia, có lúc chịu đựng như
hàng dương theo cơn gió biển…
Bạn, nếu đó chỉ là cảnh, thì dường tâm vọng động kia cũng thế. Còn
thực sự tâm nguyên thủy của chính mình, bạn có thắc mắc không?
Cơn mộng lành là đây chăng!