Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

con rối tâm mình

Người ta bảo là ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới, nên cả ngày trời mù mù, biển sóng cao. Tôi ngồi nơi ghế nhìn ra xa. Cái đẹp của biển có nhuốm chút đau lòng, nhìn những người đang giăng lưới, đang phá vỡ những tổ của con sò xanh. 

Tôi đi ngang, có một lời chú nguyện cho sinh bé nhỏ kia, một lúc nào đó, nghe được chánh pháp, tự cứu mình thoát khỏi cảnh khổ đời.

Chú đánh cá và tôi chạm mặt nhau trên bãi. Chú biết làm gì hơn khi cuộc sống của chú và gia  đình chú là thế, tôi biết làm gì hơn khi nhìn những sinh vật bé nhỏ kia. Và dường như cả thế giới có biết làm gì hơn với những cảnh đời diễn ra trước mắt. Có lần tôi hỏi chị, tại sao cầm tờ báo lên không có một tin tức nào giúp mình tin tưởng vào tâm thiện của con người hơn, trong khi hằng ngày rất nhiều người vẫn cố gắng hoàn thiện tâm tư mình.

Và rồi chỉ vì không biết làm gì khác hơn, nên chúng ta đành cam chịu vui buồn theo người. Đi xem múa rối mới thấy rõ, khi đặt tâm mình vào tay người khác, mình có làm gì được. Những con rối cũng đi đứng cũng cử động, cũng nói năng, nhưng theo sự sắp xếp của người đạo diễn.

Còn mình thì sao bạn nhỉ. Thỉnh thoảng bất chợt chúng ta tình cờ nhận ra, chính nơi mình có một sự tự chủ, một sự vững vàng riêng, hóa ra mình không phải là con rối vô tri kia, để mặc cho người muốn điều khiển thế nào cũng được.

Thế giới dù đang thế nào, thì trong cái hỗn mang kia, vẫn có một sự bình an. Đời sống cần những khoảng lặng để mỗi người tự hiểu mình sâu sắc hơn, và biết mình là ai, đang tìm gì, có lẽ lúc đó mới làm chủ được tâm mình, mới có thể chấm dứt một đời con rối trong tay người.