Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

Mộng dữ của nhau


Vừa nhắc đến tên người đó, em đã vội nói, "thôi đừng nói đến người đó nữa" với một vẻ ngán ngẩm. Và người đó cũng có thái độ y hệt em khi nghe nhắc đến tên em.

Những người có nhân duyên sống gần nhau lại là cơn mộng dữ của nhau. Khi đang mộng thì cảnh mộng như thật. Còn người ngoài thì thấy có gì đâu, chỉ vì ai cũng thấy mình đúng, thấy mình vì người, thấy mình đã hết sức nhường nhịn, đã hết sức để hàn gắn. Vì cả hai hết sức làm theo ý của mình và muốn mọi chuyện theo ý mình, cả hai thấy tất cả sự nỗ lực để hòa hợp của mình, còn điều rằng muốn người kia theo ý mình, thì không thấy!

Cho đến bây giờ vết rạn nứt càng lúc tưởng như càng to, nhưng thật ra, chỉ là ảo tưởng thôi, vì khi nhìn và hiểu sự chấp khư khư ý mình là đúng, mọi việc mới tự giải quyết được. Nếu không, có đưa ra ban hòa giải nào cũng chịu thua. Vì cái ảo tưởng trong tâm mình, người ngoài làm gì được chứ.

Chỉ có sự nhìn lại tâm mình, hiểu tâm mình, hiểu những điều khư khư trong tâm mình. Nhưng dĩ nhiên ai cũng có một đòi hỏi, người làm lớn phải hiểu điều này trước, nếu không thì mọi chuyện cứ thế mà bế tắc. Rồi đành chia tay. Nhưng người lớn kia, cũng u sầu vì những sự không được chia sẻ của cộng sự khi họ đang gặp phải khó khăn.

Chúng ta lúc nào cũng đòi hỏi nhau hơi nhiều, còn ít khi tự đòi hỏi mình làm gì để đúng với con đường mình chọn, mình đang đi. Sự bất mãn luôn có trong tâm, làm thế nào bây giờ nhỉ!


Mặt trời lên trên biển và lặn ở đỉnh núi, nó dần khuất về tây,ánh chiều cũng có cái hay như ánh bình minh. Từng ngày qua, cứ thế, nếu bạn muốn có câu trả lời, câu trả lời sẽ có lúc nào đó, trên bước chân từng ngày của bạn.

Bước chân chậm nhưng bạn vẫn quyết định đi, dù con đường có nhiều khó khăn, bạn sẽ mở dần từng gút nhỏ, kiên nhẫn với chính tâm ngang ngạnh của mình. Cái tâm lúc nào cũng thấy mình đúng mình phải, mà chưa từng nghĩ rằng đó chỉ là những suy nghĩ của riêng mình.