Hồ
nước trong, nhìn rõ những viên sỏi dưới hồ, bên cạnh là hoa Broom Yellow Bush,
thử tra ra tiếng Việt, trời ơi! tên lạ lùng “hoa đậu chổi”, đến nỗi giá chi
mình đừng biết!
Hoa này thường ở châu Âu,
người ta cho biết thế. Hoa vàng, màu hoa bình thường như hoa mai khi Tết đến.
Tên tuổi thường gây ấn
tượng cho nhau! Người đặt tên, gởi gấm hoài bão của mình. Nhưng người được đặt, thì đôi khi không vừa ý, thế
nên có bút hiệu, biệt hiệu để nói ý thích và hoài bão của chính họ.
Loài hoa vô tình kia, cũng vô
tình nói lên một điều, những gì mình đặt tên cho nó, chỉ là qua hình dáng của
nó, nhất là qua tư tưởng của mình.
Tôi đứng cạnh hồ nước trong
kia, sao nước nó trong vắt thế nhỉ. những viên sỏi dưới đáy hồ lung linh. Vì cách
nhìn mỗi người, nên hồ nước kia biết nói.
Người cho rằng nước trong quá
không có cá, cũng đúng.
Nhưng một góc nhìn khác về hồ
nước trong và nhánh hoa vàng kia, cũng thú vị. Một tâm lắng hết những lăng
xăng, hay một tâm trong sáng.
Chuyện kể về cảnh theo cách
nhìn của mình, chính là kể về tâm. Bạn có thể sẽ hỏi tôi định kể gì về hai tấm
hình này.
Bạn! Xem những thí dụ thoáng
qua tâm chúng ta, khi nhìn hai hình này để hiểu rõ tâm mình đang thế nào, những
gì có ngay trong tâm khi nhìn nó.
Nếu mình đang bực bội về sự
khắt khe của ai đó, sẽ nghĩ ngay: Nước trong quá thì không có cá, người
xét nét quá thì không có bạn bè. Nếu mình đang yên tĩnh thì
thấy rõ nước trong kia như tâm vừa lắng dịu, nhìn sự việc trong trái tim mình,
những điều mà những lúc vội vàng gấp gáp lao xao không thấy rõ…
Khi chịu tác động bên ngoài quá
nhiều, mình hiểu cách khác, khi bình tâm, cũng hoàn cảnh đó, mình hiểu khác.
Và bức tranh muôn màu kia,
một lần nữa cho thấy rằng chính tâm mình vẽ nên.